Xe ngựa rất nhanh dừng lại ở một nơi yên tĩnh, nằm gần phía đông thành Tây Kinh, cách bến tàu sầm uất nhất một khoảng khá xa. Vì thế, nơi này chỉ còn lác đác vài cửa hàng, mà do sắp đến năm mới, những cửa hàng ấy cũng đã đóng cửa từ lâu.
Ven sông có một bến tàu nhỏ. Những bến tàu như thế này trên Tiểu Đông Giang cách một quãng lại có một cái, chuyên dùng cho các thuyền nhỏ đón khách, trả khách hoặc chở hàng hóa. Dọc bờ sông còn có một đoạn cầu thang có lan can, để tiện cho mọi người lên xuống.
Lúc này, bên cạnh bến tàu nhỏ ấy, một đám đông đã tụ tập. Ngoài người của phủ nha Tây Kinh, còn có không ít nam nữ quần áo sang trọng, vẻ mặt nặng nề. Những người này, phần lớn Từ Tĩnh đã từng gặp trong các buổi yến tiệc trước đây – đều là người của Giang gia.
Họ đứng quây quanh một bãi đất trống gần bến tàu. Một giọng nữ bi thương vọng ra từ trong đám đông:
“Con gái ngốc của ta, sao con lại dại dột như vậy! A nương biết cuộc hôn nhân trước kia con đã chịu nhiều tổn thương, nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi mà! Con vẫn còn trẻ, vẫn là con gái của Giang gia chúng ta, sau này muốn gả vào nhà nào tốt chẳng được? Dù con không muốn tái giá, phụ thân và a nương cũng sẵn lòng nuôi con cả đời! Con rõ ràng đã hứa với a nương, sẽ cố gắng sống tốt, không nghĩ đến những chuyện cũ nữa. Sao con có thể… sao con có thể cứ thế bỏ lại a nương mà đi chứ!”
Từ Tĩnh bước xuống xe ngựa, Diêu Thiếu Doãn đi đến bên cạnh nàng, thở dài nói:
“Thi thể của Giang tam nương… ở bên đó. Như nương tử thấy, e rằng nàng ta đã trầm mình tự vẫn vào sáng nay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT