“Bị thú dữ cắn chết ư?”
Thấy Từ Tĩnh thoáng vẻ kinh ngạc nhìn mình, Hoàng Kim Nguyên vội bổ sung thêm chi tiết:
“Lăng Châu nhiều núi, dù chúng ta tổ chức đuổi thú rừng hàng năm, nhưng vẫn có một hai con sót lại. Chuyện thú dữ cắn chết người không phải hiếm.
Mẹ của Vương Mãn cũng không may. Lúc bà ra ngoài tìm Vương Mãn, làng vừa mới tổ chức đợt đuổi thú gần đó. Có lẽ bà tưởng đã an toàn, nên mới dám đi tắt qua rừng vào ban đêm để tìm ông ta.
Ta nhớ khi bà ấy được đưa đi an táng, ta có liếc nhìn thi thể bà. Phần da thịt lộ ra ngoài chẳng còn chỗ nào lành lặn, đặc biệt là từ mặt bên phải đến cổ, một mảng lớn bị xé rách lộ cả xương trắng hếu.
Nhưng bà ta vẫn được xem là may mắn. Những người bị thú dữ cắn chết thường mất cả tay chân, nhưng thi thể bà ấy vẫn còn nguyên vẹn. Dựa vào vết thương, chúng ta đoán con thú tấn công bà ấy là một con thú non, vì dấu cắn không quá lớn.”
Nghe xong, Trình Hiểu nhíu mày đầy khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play