Nghiêm y nữ sống ở cuối thôn, trong một căn nhà hai gian mộc mạc, đơn sơ.
Từ Tĩnh tiến lên gõ cửa. Chỉ một lát sau, một cô bé khoảng tám chín tuổi với đôi mắt lanh lợi và đôi phần cảnh giác mở cửa, liếc nhìn họ một cái, rồi nói:
“Sư phụ bảo các vị vào, xin đi theo ta.”
Vừa bước vào sân, Từ Tĩnh đã biết đây là nơi mình cần tìm. Trong sân rộng, mỗi góc đều treo đầy các loại thảo dược. Vài bé gái trạc tuổi cô bé dẫn đường đang lén lút nhìn Từ Tĩnh và đoàn người của nàng.
Đi được mấy bước, một thiếu nữ khoảng mười tám, mười chín tuổi dẫn theo một phụ nhân bế trẻ nhỏ bước ra. Phụ nhân vừa đi vừa rưng rưng cảm kích nói:
“Cảm ơn, cảm ơn Vệ đại phu! Con ta ho khan hơn nửa tháng, uống thuốc gì cũng không khỏi, vậy mà uống thuốc Vệ đại phu kê, lập tức thuyên giảm. Quả không hổ là đệ tử của Nghiêm tiên y!”
Người được gọi là Vệ đại phu không phải quá nổi bật về nhan sắc, nhưng khuôn mặt tròn trĩnh khiến người ta cảm thấy dễ mến. Nàng vừa mỉm cười đáp lại lời cảm ơn, vừa kín đáo liếc nhìn đoàn người của Từ Tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT