Từ Tĩnh thoáng ngẩn người, chưa kịp nói gì thì Tiêu Dật đã xoay người rời đi.
Nàng ngồi lặng yên một lúc, sau đó bất ngờ kéo tấm khăn voan đỏ xuống. Văn mụ mụ vội vàng lên tiếng:
“Ôi, tân nương sao lại tự mình gỡ khăn voan chứ…”
Từ Tĩnh xưa nay luôn tôn kính Văn mụ mụ, nhưng lần này nàng hiếm khi “nổi loạn”. Gỡ khăn voan xong, nàng liền chuyển sang tháo phượng quan trên đầu, vừa tháo vừa nói đầy bất lực:
“Ta và Nghiễn Từ đâu phải lần đầu thành thân, không cần phải tuân theo mọi nghi thức nữa.
Xuân Dương, mau đến giúp ta, ta không tháo được!”
Bảo nàng ngồi nghiêm trang, đầu đội phượng quan nặng như đá mà chờ Tiêu Dật vài canh giờ trong tân phòng? Nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt! Không, tuyệt đối không làm!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play