Dư phu nhân im lặng rất lâu, rất lâu, đến mức Chu mụ mụ tưởng bà sẽ không nói gì. Nhưng cuối cùng, bà khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Bảo Dư Thập trả lời rằng, ta sẽ không gặp họ. Hãy nói với Thánh Kiệt, chăm sóc tốt cho Quân Nhi.”
Bà dừng lại một lát, giọng nói pha chút bi ai:
“Quân Nhi… trong người nó chảy dòng máu của Vương gia, không giống như Trân Nhi bất hạnh của ta. Người Vương gia tuyệt đối không bao giờ làm tổn thương nó. Suốt cuộc đời này, nó sẽ hưởng vinh hoa phú quý, cơm áo đầy đủ, bình an suôn sẻ. Đây là điều duy nhất mà ta, một người mẹ, có thể làm cho nó.
Nhưng Trân Nhi của ta… từ nhỏ đi theo ta, chưa từng có ngày nào được sống an ổn. Khi mới theo ta về kinh thành, vì sự ác ý của những người xung quanh, con bé từng không chịu mở miệng nói chuyện, cũng không chịu ăn cơm, gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương.
Khi ấy ta đã hối hận, ta muốn đưa Trân Nhi rời đi. Chỉ cần con bé vui vẻ, ta có thể từ bỏ tất cả. Nhưng Trân Nhi của ta là đứa con có trái tim bồ tát. Nó nhìn ra ta không nỡ rời xa Thánh Kiệt, liền kéo tay áo ta, nói: ‘A Nương, hãy ở lại đi, Trân Nhi muốn ở lại.’
Từ đó, nó ép bản thân ăn uống, ép bản thân vui vẻ. Khi ấy, con bé mới chưa đầy bảy tuổi! Nếu ta không cố chấp gả cho Thánh Kiệt, Trân Nhi đã không phải chịu kết cục như vậy. Nếu ta đưa nó rời đi từ đầu, có lẽ bây giờ nó đã yên ấm bên chồng con…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play