Ngày hôm nay, Tiêu Dật phải đến Hình Bộ để làm việc. Nhàn Vân tính toán thời gian tan sở của Tiêu Dật, liền dẫn theo Từ Tĩnh đến Tiêu phủ.
Nghe nói Từ Tĩnh muốn “về nhà” và tạm thời không rời khỏi Tây Kinh, Tiêu Hoài An không thể nào giấu nổi sự vui mừng. Ngồi trên xe ngựa, bé cứ dựa vào người Từ Tĩnh, miệng cười tít mắt, còn ngân nga vài câu hát không thành điệu.
Đến Tiêu phủ, bé liền như một chủ nhân nhỏ, chạy lon ton dẫn đường phía trước, vừa chạy vừa gọi: “A Nương, bên này! Bên này!”
Từ Tĩnh được Thu Thủy đỡ chậm rãi đi vào. Nàng tranh thủ nhìn đứa trẻ đang chạy phía trước, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Nàng chưa từng đến Tiêu phủ trước đây, nhưng lại chẳng hề xa lạ với nơi này, bởi nguyên chủ đã sống ở đây gần năm năm. Dù nàng không cố ý nhớ lại ký ức của nguyên chủ, nhưng mỗi viên gạch, từng khung cảnh nơi đây đều mang lại cảm giác quen thuộc xen lẫn sự… không thoải mái.
Đúng vậy, không thoải mái.
Những ngày nguyên chủ sống ở Tiêu phủ chẳng mấy khi vui vẻ. Khi xưa, nguyên chủ liều lĩnh bày mưu tính kế để có được Tiêu Dật, nhưng lại không đạt được điều mình mong muốn. Nàng chẳng thể khiến Tiêu Dật ra mặt giúp mình trả thù Từ gia, và đứa trẻ nàng dày công sinh hạ cũng không giúp nàng có được vị trí vững chắc trong gia đình này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play