Từ Tĩnh khẽ mỉm cười, lại cúi người đáp lễ:
“Phu nhân quá khen, y thuật của tiểu nữ vẫn còn nhiều chỗ cần học hỏi và tinh tiến.”
Song, ánh mắt của Tống phu nhân nhìn Từ Tĩnh càng lộ vẻ tán thưởng, bà gật đầu nói:
“Không kiêu ngạo, cũng không tự ti. Một đại phu có phẩm chất như vậy mới thực sự là một vị lương y chân chính.
Từ đại phu, mau ngồi xuống đi, chân của cô vẫn còn đang bị thương mà!”
Từ Tĩnh lại hành lễ với Tống phu nhân rồi mới bước đến chiếc đệm thấp ở phía cuối bên phải, nơi Khang mụ mụ đã chuẩn bị cho nàng, và quỳ ngồi xuống.
Văn hóa của Đại Sở cũng tương tự như thời Đại Đường ở thế giới trước của Từ Tĩnh. Mặc dù thời điểm này đã có ghế cao, nhưng mọi người vẫn quen với việc quỳ ngồi trên sàn hoặc trên trường kỷ, hoặc ngồi trên những chiếc đôn chân thấp. Ban đầu, Từ Tĩnh vô cùng khó chịu, vừa quỳ được vài phút đã thấy tê chân không chịu nổi. Nhưng giờ đây, nàng đã luyện đến mức có thể quỳ cả một giờ đồng hồ mà mặt không biến sắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play