Nói xong, bất kể hai mẹ con có tin hay không, nàng quay người rời khỏi xe ngựa.
"Quả là một tiểu cô nương tốt bụng." Mạnh thị mỉm cười, nhưng không quá để tâm. Dù sao bệnh của bà ấy đến ngay cả Dư lão với y thuật cao minh cũng không chữa khỏi, muốn trị tận gốc e là vô cùng khó khăn.
Thẩm Giám cảm thấy Tống Minh Diên có lẽ thực sự hiểu y thuật, nhưng đã từng thất vọng quá nhiều lần, hắn không dám đặt hy vọng quá lớn.
"Nương, người uống thử chén cháo này xem, hôm nay cả ngày người chưa ăn gì cả."
Mạnh thị vốn không thiết tha ăn uống, nhưng bát cháo trắng dậy hương thơm thoang thoảng, nóng hổi, trông lại thật ngon miệng. Bà ấy cầm muỗng lên, nhẹ nhàng múc nửa muỗng, cháo vừa ấm vừa mềm mịn, vị ngọt thanh mà thơm ngon.
Một chén cháo nóng vào bụng, thân thể như được sưởi ấm, cảm giác lạnh lẽo quanh quẩn trong người bấy lâu cũng tản đi ít nhiều, ngay cả lòng bàn tay cũng dần ấm áp. Chỉ tiếc là cảm giác ấm nóng này chỉ duy trì trong thoáng chốc rồi tan biến.
Thấy nhi tử có vẻ do dự muốn nói lại thôi, Mạnh thị cười bảo: "Cháo này quả thật hữu dụng, hiệu quả chẳng kém gì thuốc, có lẽ thật sự đã bỏ thêm dược liệu vào rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT