“Mẹ chúng ta là ai chứ, lúc bà nể mặt người ta là lúc tâm trạng bà tốt, tâm trạng mà xấu, mặc kệ người đó là ai, bà vẫn chửi như thường.”
Miêu Thiêm Lượng than một tiếng.
Miêu Thải Ngọc lại hỏi cậu ta, cảm giác được anh rể cõng như thế nào?
Miêu Thiêm Lượng đã mười bốn tuổi, chiều cao tầm một mét bảy lăm, tuổi này còn có thể cao thêm, dường như từ lúc cậu ta học tiểu học, cha mẹ hầu như không cõng cậu ta nữa, hôm qua Miêu Thiêm Lượng còn rất ngượng ngùng để cho anh rể cõng, sợ bản thân quá nặng, làm anh rể mệt: “Anh rể khỏe lắm, em còn sợ anh rể mệt, không muốn để anh rể cõng em từ nhà bác sĩ Chu về, nhưng anh rể đi đường rất vững, ban đầu em còn lo, nhưng sau đó thì không sợ nữa.”
“Đương nhiên rồi, anh rể em rất khỏe, lần sau để anh ấy cõng chị mới được.”
Em trai trước mắt vẫn còn là thiếu niên mảnh mai, Miêu Thải Ngọc còn có thể cõng được cậu ta, nhưng để cô cõng em trai từ nhà bác sĩ Chu về đến nhà mình, hơn nữa còn dưới tình huống đường xá lầy lội, cô không làm được.
“Chị, chị nhớ giúp em nói cảm ơn với anh rể.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play