Chỗ hẻo lánh này của bọn họ, đổi thành năm sáu trăm đồng một mét vuông, Miêu Thải Ngọc đã sớm từ bỏ ý muốn mua lại cửa hàng.
Thải Ngọc nói bán điểm tâm cơm trưa, không định làm nhiều món ăn phong phú, tập trung làm mấy loại là được, như vậy diện tích quán ăn không cần quá lớn, một trăm mét vuông là đủ dùng.
Mở cửa vài năm, thị trấn hàng năm đều giảm nhân khẩu thường trú, thôn dân hướng tới thị trấn, người thành phố cũng hướng tới thành phố phồn hoa hơn.
Dân số trong thành phố suy giảm, các cơ quan ban ngành sẽ nới lỏng điều kiện cho nông dân vào thành phố cư trú và làm ăn.
Hai trăm một mét vuông, một trăm mét vuông là hai vạn đồng, so với Miêu Thải Ngọc tưởng tượng đắt hơn rất nhiều: “Dám tìm mẹ chị đòi một vạn đồng, chắc chị chán sống rồi… Để chị đi hỏi thử xem sao, xem có thể trả góp từng tháng không?”
“Có thể, em cũng cảm thấy một lần móc ra hai vạn áp lực tương đối lớn, hỏi thử vài nơi xem, có điều phải thông qua ngân hàng, có một loại là ngân hàng cho vay.”
“Ngân hàng cho vay lấy lãi, còn phải ở trong thời gian quy định trả tiền, cái này mặc dù có thời gian hạn chế, không tự do bằng mươn tiền bà con họ hàng trong nhà, nhưng áp lực trả nợ không lớn, có thể lựa chọn trả theo tháng, có thể chia làm sáu tháng, cũng có thể chia làm mười hai tháng hoặc là hai mươi bốn tháng, chẳng qua kéo dài càng lâu, lãi càng nhiều, Thải Ngọc, chị có thể vay năm ngàn đồng trước xem sao.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT