“Mẹ, mẹ có chắc là mẹ không có tiền cho con mượn không?”
“Vậy về sau cha mẹ chồng con tiếp nhận xưởng đậu hũ, con kéo Viên Viên nhập bọn chứ không kéo mẹ, lại càng không kéo Thiêm Minh Thiêm Lượng.”
“Con nói với Viên Viên sau này thầu luôn đậu hũ trong thôn cậu ấy, con để giá ưu đãi cho cậu ấy kiếm lời, cậu ấy nói bán một hai năm là có thể tiết kiệm được một chiếc xe ba bánh nhỏ, có xe ba bánh thì có thể đến thị trấn bên cạnh bán đậu hũ rồi.” Miêu Thải Ngọc nói chuyện có chút ý uy hiếp.
Xưởng đậu hũ quả thật làm cho người ta động tâm, Triệu Mỹ Phượng nhất thời không đáp lời, ngồi xuống suy nghĩ hai phút đồng hồ: “Nhà họ Tiết không thiếu người, con nói kéo là có thể kéo sao?”
Không biết Tiết Trọng Sơn nghĩ như thế nào, ông ấy không phải là chủ sự xưởng đậu hũ sao?
Người khác không tiếp nhận có thể hiểu được, bởi vì không gánh nổi trách nhiệm, nhưng ông ta tại sao lại không tiếp nhận?
Miêu Thải Ngọc: “Không thiếu người nhưng thiếu tiền.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT