Miêu Thải Ngọc lần trước ăn rau trộn giá đỗ thấy ngại nên không nói, lần này ăn mì hấp lại rất tự nhiên hỏi lần sau nhà anh làm mì hấp là khi nào.
Cô có thể lén lấy tiền riêng mua một chậu mì sợi nhỏ, chậu mì trưa hôm nay cô không mua nổi, nhưng chậu nhỏ hẳn là mua được.
Tiết Hoa An lại thật sự nói cho cô biết: “Tháng mười một trong nhà sẽ làm mì hấp, lần này là cha anh muốn ăn, mẹ thấy bột mì trong nhà không nhiều lắm, bảo anh em bọn anh cầm phiếu lương thực đi đến hợp tác xã mua bán xem thử, nhưng hợp tác xã mua bán cũng không có bao nhiêu hàng tồn kho, sau khi mua hàng tồn kho của hợp tác xã mua bán thì đi cửa hàng lương thực trong thành phố mua thêm mấy cân.”
Huyện bọn họ phát phiếu chỉ có phiếu thịt là có thời hạn, phiếu khác đều có thể để rất lâu, mẹ tính toán xong, nói mua năm cân bột mì, cũng mang qua cho nhà họ Miêu một chậu.
Hợp tác xã mua bán cũng không phải là nơi chuyên bán lương thực, lương thực dự trữ không nhiều lắm, bọn họ đi cửa hàng lương thực trong thành phố mới mua đủ.
“Phải đi vào trong thành phố mới có, muốn ăn mì sợi vất vả thật, nhưng vì ngon nên vất vả cũng đáng, khi nào nhà anh làm thì em sẽ đến ăn ké, chừng nào em cực kỳ muốn ăn thì sẽ nhờ mẹ tìm chị Hỷ Khánh mua một cân mì, làm một cân mì nước chắc không dùng tới một cân bột mì đâu nhỉ?”
Trịnh Hỷ Khánh là một trong những người hay nói chuyện phiếm với mẹ cô, không phải là người có quan hệ tốt với mẹ, nhưng quan hệ cũng không tệ, Miêu Thải Ngọc khi còn bé gọi dì ấy là dì Hỷ Khánh, dì ấy còn không vui, bởi vì dì ấy và mẹ không tính là người cùng thế hệ, năm nay mới ba mươi lăm tuổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play