Với địa vị của Khanh Khả Ngôn trong giới, chịu hạ tư thế xuống để chọn Bùi Như Niệm, không thể nghi ngờ gì là đã cho cô thể diện lớn rồi.

Kết quả, Bùi Như Niệm lại lựa chọn người khác, sắc mặt đỉnh lưu không được tốt cho lắm, cũng khó trách không thể tiếp nhận.

Mọi người có thể đoán được nếu đoạn này mà truyền ra, chắc chắn Bùi Như niệm sẽ bị fan của Khanh Khả Ngôn phát mưa đạn công kích, mắng chửi tới thương tích đầy mình. 

Host: "Thầy Khanh, xin anh tôn trọng quy tắc."

Khanh Khả Ngôn bình tĩnh nhìn Bùi Như Niệm, trả lời.

Bùi Như Niệm không thể tránh được, đôi môi mỏng lạnh nhạt mím thật chặt.

"Căn cứ vào kết quả bỏ phiếu, chỉ có Bùi Như Niệm và Thiệu Thiên Lương bầu chọn lẫn nhau. Nhưng vì nhiệm vụ ngày mai cần hai người một tổ cho nên không chia tổ bốn người, để tổ đạo diễn rút thăm quyết định." Host của chương trình lấy hộp rút thăm ra, hai tờ giấy bên trong đều viết tên Diệp Linh.

Cách màn hình, Diệp Linh lộ ra nụ cười mỉm chắc chắn thắng lợi.

"Ôi..." Bùi Như Niệm hiểu rõ tình tiết ẩn trong đó, muốn nói lại thôi, không muốn Khanh Khả Ngôn bị tính kế.

Khanh Khả Ngôn bình tĩnh ngồi ở đó, không có ý định rút thăm, lông mày khẽ cau như ngọn núi: "Có thể không chọn không?" 

Host nhấn mạnh: "Là nhiệm vụ ngày mai đòi hỏi phải hai người một tổ."

"Tôi không có thiện cảm với hai khách mời kia."

Nụ cười của host không nén nổi tức giận: "Nhưng anh nhất định phải chọn một."

Nghe thế, Vưu Mễ lao ra khỏi từ căn phòng sát vách, phẫn nộ tìm kiếm cảm giác tồn tại: "Còn tôi nữa... Các người chỉ yêu cầu hai người một tổ, lại không hạn chế giới tính. Tôi cũng muốn cọ nhiệt của đỉnh lưu."

Lời như cọ nhiệt cũng dám nói ra, không hổ là Vưu Mễ.

Người host vò đã mẻ lại sứt*: "Ặc, theo quy tắc thì không có vấn đề nhưng phải hỏi ý của thầy Khanh một chút."

* vò đã mẻ lại sứt: ẩn dụ cho kiểu người có khuyết điểm, sai lầm hoặc thất bại nhưng không sửa chữa hoặc cố tình không thay đổi, tựa như cái vò đã mẻ có mẻ nữa cũng chẳng sao.

Khanh Khả Ngôn không hứng thú trả lời: "Là anh ta đi."

"Mẹ nó, tiện nhân!" Diệp Linh tức tới mức ngũ quan vặn vẹo.

Chấm dứt ghi hình bỏ phiếu, ekip không có sắp xếp khác, sáu vị khách mời trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Bùi Như Niệm bò lên cầu thang, phát hiện Khanh Khả Ngôn ở sát vách mình. Theo thiết kế của biệt thự, phòng ngủ của hai người chỉ cách một bức tường, ban công còn nối liền nhau.

Khanh Khả Ngôn đẩy cửa ra, cảm nhận được ánh mắt của Bùi Như Niệm, anh khẽ nói: "Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Bùi Như Niệm đáp lại theo bản năng, giống như lúc còn yêu nhau năm đó.

Bóng đêm sâu lắng, Bùi Như Niệm mơ thấy mình năm mười bảy tuổi. Cô vừa gặp đã yêu Khanh Khả Ngôn, viết thư tình đầy ba trang lớn, lấy hết dũng cảm để thổ lộ với anh.

Trong giấc mơ, Khanh Khả Ngôn không từ chối lời thổ lộ của cô, trong mắt lộ ra chút buồn bã.

"Niệm Niệm, sao lại muốn chia tay với anh?"

Bùi Như Niệm giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, căn phòng tối đen như mực.

Cô nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của chính mình, nhịp tim đập vô cùng nhanh, khóe mắt thấm ướt bởi nước mắt.

Cô trợn tròn mắt, mãi tới khi trời sáng.

Tổ chế tác "Hôn nhân mô phỏng" vốn định cọ nhiệt, không định nghiêm túc làm show, đến khi nhận được tin "Khanh Khả Ngôn muốn tới" mới tạm thời mời biên kịch viết kịch bản.

Ngày quay hôm sau, rốt cuộc đám khách mời nhận được nhiệm vụ đầu tiên: Leo núi.

Họ sống ở biệt thự lưng chừng núi, cách đỉnh núi khoảng hai nghìn mét.

Đường núi khá bằng phẳng nhưng leo lên cần khoảng hai ba tiếng, xem như thử thách không nhỏ với người không có kinh nghiệm leo núi.

Nhiệm vụ leo núi cần hai người một tổ để hoàn thành. Tới đỉnh núi, theo quy định phải chụp một tấm ảnh chung, như thế mới tính là qua nhiệm vụ.

Bùi Như Niệm tỉnh lại từ sớm và thay đồ thể thao nhẹ nhàng, búi tóc thành hình tròn như vận động viên. Cô không rõ trên đỉnh núi có đồ ăn hay không, sau khi chuẩn bị xong hai phần ăn trưa đơn giản mới gọi điện cho người cộng tác Thiệu Thiên Lương.

"Tiểu Bùi, chào buổi sáng." Thiệu Thiên Lương duỗi thắt lưng, thấy trên vai cô đeo balo thật lớn, thuận miệng nói: "Anh đeo balo giúp em nhé?"

"Không cần." Bùi Như Niệm đeo balo, nhảy tại chỗ hai cái: "Balo của em rất nhẹ."

"À, vậy chúng ta đi thôi. Trước kia em từng leo núi à?"

"Từng leo lúc học đại học."

"Một mình em?"

"Cùng bạn."

Thiệu Thiên Lương tiện miệng hỏi: "Bạn trai à?"

Bùi Như Niệm vốn không muốn thảo luận đề tài này, sợ gây hiểu lầm bèn cải chính: "Bạn trai cũ."

"Chia tay rồi à? Vậy sau này em có tìm ai nữa không? Chúng ta là nghệ sĩ, yêu đương phải cẩn thận chút. Em..."

"Thầy Thiệu." Người quay phim bất đắc dĩ cắt lời anh ta: "Chúng ta đang quay chương trình thực tế về tình yêu, phiền anh nói chủ đề mập mờ một chút."

Vẻ mặt Thiệu Thiên Lương mù mờ: "Vấn đề tình cảm còn không mập mờ à?"

"Vấn đề tình cảm là rất mập mờ..." Nhưng giọng điệu anh nghe có vẻ như người cha già trái tim bị vỡ nát vậy!

Hai người vừa leo núi vừa trò chuyện, ban đầu còn rất thoải mái.

Nhưng leo được một tiếng thì thể lực của Thiệu Thiên Lương từ từ không chống đỡ nổi, mệt mỏi ngồi trên tảng đá lớn ven đường, khoát tay với Bùi Như Niệm: "Tiểu Bùi, em leo lên trước đi, chờ lát nữa anh đuổi theo sau em."

Bùi Như Niệm xác định anh ta không cần đi cùng, cô đeo balo lên và chậm rì rì đi về phía đỉnh núi.

Đi chưa được mấy bước, vai bỗng nhẹ bẫng.

Cô ngoảnh lại, thấy Khanh Khả Ngôn cưỡng ép tháo balo cô ra và nhẹ nhàng khoác lên vai mình.

"Thầy Khanh..." Bùi Như Niệm nhớ lại cảnh trong mơ tối qua, không dám nhìn thẳng vào anh.

Dù không có cảnh trong mơ tối qua, Bùi Như Niệm vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.

"Ừ."

"Chuyện này... Thật khéo." Bùi Như Niệm nói không đầu không đuôi, bắt đầu trò chuyện đầy ngượng ngùng.

"Không khéo." Khanh Khả Ngôn đi bên cạnh cô: "Anh vẫn đi theo sau em."

Vưu Mễ bị Khanh Khả Ngôn vứt bỏ đang chửi mắng trách móc.

"..." Bùi Như Niệm im lặng, tai hơi ửng đỏ.

Khanh Khả Ngôn vươn tay ra, tự nhiên kéo lấy tay cô.

Bùi Như Niệm cảm giác da mình sắp bị thiêu bỏng, vô thức muốn rụt tay lại để né tránh người này.

Khanh Khả Ngôn lại nắm thật chặt, một tay nắm chặt cổ tay mảnh mai của Bùi Như Niệm.

"Đường núi dốc, dễ ngã." Khanh Khả Ngôn như đang giải thích nguyên nhân nắm tay.

Bùi Như Niệm căng thẳng tới mức ngừng thở, ngập ngừng nói nhỏ: "Cảm ơn thầy Khanh chăm sóc."

Đoạn đường kế tiếp, Khanh Khả Ngôn nắm tay cô suốt.

Càng lên cao, đúng là đường núi càng dốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play