Ngày nào Bùi Như Niệm cũng chạy bộ buổi sáng để rèn luyện cơ thể, thể lực không tính là kém. Nhưng để vượt qua thể thao leo núi vác nặng thì vẫn mệt tới mức hai chân như nhũn ra .
Khanh Khả Ngôn bên cạnh vẫn như giẫm lên đất bằng, thoạt nhìn thành thạo điêu luyện, hơi thở không rối loạn chút nào.
Thật là lợi hại. Bùi Như Niệm còn nhớ, trước kia lúc hai người leo núi với nhau, anh cũng mệt tới mức nghi ngờ cuộc đời. Cho đến khi miễn cưỡng bò lên được đỉnh núi, hai người mệt lả ngồi trên đó hóng gió, dáng vẻ Khanh Khả Ngôn lúc đó vô cùng nhếch nhác.
Bây giờ nhớ lại, khoảng thời gian trước như đã qua mấy đời.
"Lúc anh không bận việc, thường xuyên đi leo núi." Khanh Khả Ngôn bỗng nói.
Bùi Như Niệm khô khan nói tiếp: "Thảo nào anh lợi hại như thế."
"Ừ, vì bạn gái cũ thích." Khanh Khả Ngôn dừng bước, xoay lại đối mặt với cô.
Nghe anh nhắc tới “bạn gái cũ”, Bùi Như Niệm luống cuống, căng thẳng tới mức sắc môi trở nên trắng bệch: "Vậy... Thì ra là thế."
"Cho nên anh bỏ thời gian rèn luyện, nghĩ sau này khi có người yêu, cô ấy mệt thì anh có thể cõng cô ấy lên đỉnh núi."
"... Vậy chắc chắn người yêu tương lai của anh rất hạnh phúc." Trái tim Bùi Như Niệm trầm xuống, vô cùng hâm mộ cô gái có thể được anh cõng lên đỉnh núi kia.
Khanh Khả Ngôn không tiếp lời cô mà hỏi: "Mệt không?"
"Không, vẫn ổn." Bùi Như Niệm dối lòng trả lời.
"Cần anh cõng em không?" Khanh Khả Ngôn lại hỏi.
"!!!"
Không đợi Bùi Như Niệm trả lời, mấy anh quay phim đã bùng nổ trước.
Wow, đây là đối thoại thần tiên gì vậy? Ngọt quá mức, ngọt chết tôi rồi!
Quay hai người họ sớm muộn gì cũng bị tiểu đường.
"Không cần, thực sự không cần!" Bùi Như Niệm lùi lại hai bước, vừa lắc đầu vừa xua tay, cố gắng phân rõ giới hạn.
Ánh mắt Khanh Khả Ngôn u ám vài phần, vươn tay tới: "Vịn vào anh."
"Cảm ơn thầy Khanh, tự tôi có thể! Anh cứ mặc kệ tôi!" Bùi Như Niệm nói như đinh đóng cột, thể hiện phong thái phụ nữ thời đại mới tự lập tự cường.
Nhưng đúng là cô rất mệt, hai chân không thể khống chế được mà run lên, đi thêm một bước là có thể xụi lơ trên đất.
"Vịn vào anh." Khanh Khả Ngôn nói khẽ, mang thêm hàm ý ra lệnh.
Bùi Như Niệm không dám, lại lắc đầu từ chối.
Khanh Khả Ngôn lẳng lặng nhìn cô vài giây, chịu thua và thương lượng với cô như thỏa hiệp: "Vịn vào anh, đoạn này không chiếu, nha?"
Bùi Như Niệm không ngờ còn có thao tác này, cẩn thận hỏi: "... Có thể không chiếu à?"
"Ừ." Khanh Khả Ngôn lạnh lùng liếc người quay phim, quay phim hiểu ý, lập tức thu thiết bị ghi hình lại.
Xác nhận quay phim thực sự không quay, Bùi Như Niệm run rẩy vươn tay ra, vô lực đặt lên tay Khanh Khả Ngôn.
Đầu ngón tay vừa chạm vào lòng bàn tay anh đã bị Khanh Khả Ngôn kéo tới và nắm thật chặt, chia sẻ phần lớn sức nặng cơ thể cô.
Bùi Như Niệm tựa vào Khanh Khả Ngôn, rốt cuộc leo lên được đỉnh núi. Cô mệt tới mức suýt chút nữa thì lả đi, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
"Cảm ơn thầy Khanh." Cô thở dồn dập, nhỏ giọng cảm ơn.
Khanh Khả Ngôn không nói gì mà chỉ nhìn cô từ trên cao xuống.
Bùi Như Niệm cảm thấy xấu hổ. Chỉ vỏn vẹn một lời cảm ơn quả thực không có thành ý, nhưng trong tay cô không có thứ gì để làm quà cảm ơn, chỉ có bữa trưa đơn giản chuẩn bị lúc sáng.
Một phần trong đó là dành cho Thiệu Thiên Lương.
Trong đầu vừa hiện lên tên của Thiệu Thiên Lương, vừa hay đàn anh gọi điện tới.
"Tiểu Bùi này." Điện thoại vừa nối, Thiệu Thiên Lương đi thẳng vào vấn đề: "Anh già chân già tay, thực sự không thể bò lên nổi, anh về biệt thự trước đây."
"Hả? Nhiệm vụ thì sao?'
"Vấn đề không lớn. Bên ekip đã nói không hoàn thành nhiệm vụ thì cùng lắm tối nay không thể chọn nhau." Thiệu Thiên Lương không chờ Bùi Như Niệm nói tiếp, bỏ lại một câu "Tối nay em chọn người khác đi" rồi vội vàng cúp điện thoại.
Dưới đỉnh núi, Thiệu Thiên Lương vỗ ngực một cái, khen ngợi sự biết điều của mình.
Thực ra anh ta đã trở lại bình thường từ lâu rồi, thở hổn hển phì phò leo lên đỉnh núi, thấy Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn tay nắm tay ngọt ngào, bong bóng màu hồng bay phấp phới.
Anh ta không ngốc, bây giờ xông lên hoàn thành nhiệm vụ với Bùi Như Niệm, chắc chắn Khanh Khả Ngôn không vui.
Thiệu Thiên Lương còn muốn sống thêm vài năm nữa bèn lấy điện thoại ra gọi cho Bùi Như Niệm, trong lòng cảm thấy quá mức vui mừng thanh thản.
Tiểu Bùi của nhà ta thực sự có sức quyến rũ, vậy mà có thể mê hoặc được Khanh Khả Ngôn.
Chỉ cần ôm chặt đùi đỉnh lưu, còn lo không có lưu lượng à?
"Này này, đàn anh?" Bùi Như Niệm còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
Cô cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định mở balo ra, lấy hai bữa trưa đã chuẩn bị lúc sáng và đưa cho Khanh Khả Ngôn một phần.
"Tôi chuẩn bị cơm trưa, anh...Có muốn ăn không?'
"Cảm ơn." Khanh Khả Ngôn nhận lấy không chút khách sáo.
Bùi Như Niệm giải thích: "Anh đừng hiểu lầm nha, tôi vốn chuẩn bị cho đàn anh."
Khanh Khả Ngôn bỗng xiết chặt hộp đựng cơm, dùng sức tới mức đốt ngón tay hơi trắng bệch.
Thiệu Thiên Lương chuẩn bị xuống núi mà sợ run cả người.
Cuối cùng, Khanh Khả Ngôn không nói gì, anh tiếp nhận bồ đồ ăn dùng một lần, nhấm nháp bữa trưa do chính Bùi Như Niệm chuẩn bị.
Bùi Như Niệm sợ Khanh Khả Ngôn không thích ăn, căng thẳng nhìn anh.
"Ngon." Khanh Khả Ngôn bình luận: "Tài nấu nướng có tiến bộ."
"Vậy là tốt rồi."
Quay phim bên cạnh ăn thức ăn cho chó của hai người, trong lòng thầm oán: Thì ra trước kia anh từng nếm rồi?
Đúng là Khanh Khả Ngôn từng ăn rồi.
Bùi Như Niệm theo đuổi anh ba năm rưỡi, qua lại thêm nửa năm, ngày nào cũng kiên trì chuẩn bị một phần cơm trưa.
Từ món ăn bóng đêm khó nuốt ban đầu, càng về sau xào nấu hầm các thứ đều tinh thông. Khanh Khả Ngôn là vật thí nghiệm duy nhất trên con đường rèn luyện tài nấu nướng của cô.
Bùi Như Niệm hoàn thành nhiệm vụ leo núi một cách khó khăn, mệt tới mức hấp hối.
Về biệt thự, cô kéo lê hai chân bủn rủn trèo lên tầng ba.
Vừa thở ra được một hơi, đảo mắt cái đã tới bảy giờ tối, nam nữ khách mời cần tiến hành bỏ phiếu lần thứ hai.
Bùi Như Niệm cầm lấy tấm phiếu, cắn ngón tay suy nghĩ cực kỳ lâu và cuối cùng nộp giấy trắng.
Cô và Thiệu Thiên Lương chưa hoàn thành nhiệm vụ, tối nay không thể chọn nhau.
Chương trình được quay suốt hai ngày, Bùi Như Niệm và Vưu Mễ không hề xuất hiện chung, nếu cô lựa chọn anh ta giống như kiểu giấu đầu hở đuôi.
Nhưng Bùi Như Niệm không dám viết tên Khanh Khả Ngôn, chỉ có thể mặc kệ như thế mà vứt vào thùng phiếu trống.
Sáu vị khách mời bỏ phiếu xong, host công bố kết quả lựa chọn.
Nguyễn Manh và Thiệu Thiên Lương chọn nhau thành công. Trong bốn vị khách mời còn lại, Bùi Như Niệm và Vưu mễ bỏ phiếu trắng, Diệp Linh lựa chọn Khanh Khả Ngôn.
Còn phiếu của Khanh Khả Ngôn...
Vẫn là cái tên Bùi Như Niệm.
Nét chữ ngay ngắn, đặt bút không chút chần chừ.
Host tuyên bố: "Chúc mừng khách mời ghép đôi thành công! Bảy giờ sáng mai, nếu các vị vẫn lựa chọn nhau thì trong bốn tháng tiếp theo, tổ ekip sẽ cho các vị thể nghiệm cuộc sống tân hôn lãng mạn nhất."
"Khách mời không ghép đôi thành công cũng đừng gấp gáp. Vì để mọi người hiểu nhau sâu sắc hơn, bồi dưỡng tình cảm, ngày mai bốn vị khách mời sắp phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt."