Lãnh Tịnh và Sở Điềm đều là người lồng tiếng nhưng tài nguyên của cô ấy không tốt như Sở Điềm, trước mắt chỉ phối các nhân vật nữ tuyến hai tuyến ba, danh tiếng ở mức trung bình. Thật ra lần này đi công tác ở Mỹ, người được chọn đầu tiên là Sở Điềm, nhưng cô ta không muốn, nên mới đến lượt Lãnh Tịnh. Cô than một tiếng: “Chẳng có gì hay ho cả, ngày nào cũng hamburger, cocacola, làm tôi cực kì nhớ nhung cơm trắng quê nhà luôn.”

Sau đó cô ta quay sang mắng yêu Sở Điềm: “Đều tại cô, cô mà đi thì tôi không phải chịu tội.”

Đám người bật cười ha ha, bầu không khí thoải mái vui vẻ. Chẳng bao lâu sau trên sân khấu vang lên tiếng đàn ghi ta, mọi người mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một anh chàng đẹp trai đang cúi đầu điều chỉnh vị trí ghi ta của mình.

Lãnh Tịnh lắc đầu, miệng tấm tắc ‘chậc chậc’: “Có phải tất cả trai đẹp đều lạnh lùng kiểu này không, ai cũng không cười?”

Cao Sơn xen vào: “Giả vờ đó, kiểu này dễ dàng hấp dẫn làm mấy cô gái si mê mà.”

Lãnh Tịnh hừ một tiếng, trợn mắt lườm Cao Sơn.

Sở Điềm đang cúi đầu nhắn tin Wechat cho mẹ: Đừng gửi, lần trước ăn chưa hết.

Ca sĩ mở màn trên sân khấu có vẻ lạnh lùng, không giới thiệu tên bài hát, nhưng vừa nghe một đoạn nhạc dạo thì biết ngay, đó là bài “Gió thổi sóng lúa” của Lý Kiện. Ca sĩ cất lời, chất giọng nhẹ nhàng như lời thì thầm dịu dàng bên tai, người dưới đài dần yên tĩnh chăm chú nghe bài hát.

Giọng hát không thể quen thuộc hơn vang lên, Sở Điềm ngẩng đầu nhìn, đúng thật là Hoắc Phong.

Anh bình thản ngồi trên ghế, áo da, quần jean rách, chân dài hơi cong lên, ghita đeo trước ngực, mắt nheo lại, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của riêng anh.

Dáng vẻ này giống hệt trước đây, lúc đi học hai người thường xuyên vứt bỏ đám người bóng đèn, Hoắc Phong một tay dắt Sở Điềm một tay cầm ghita dẫn cô đến bên hồ trong trường học. Hai người ngồi trên đồng cỏ, anh hát cô ngắm.

Đến đoạn nhạc dạo, Hoắc Phong mở mắt ra nhìn xuống sân khấu, sau đó lấy tức thấy Sở Điềm và người ngồi cạnh cô, Lục Hiện.

Sở Điềm đang nhìn anh chăm chú.

Ánh mắt hai người gặp nhau, cứ vậy quấn lấy nhau, Hoắc Phong lắc đầu, có chút không bắt kịp tiết tấu, suýt thì sai nhịp.

Bài hát kết thúc, Hoắc Phong chuẩn bị hát bài tiếp theo, Cao Sơn bỗng hét lên: “Có thể hát gì khác không? Một bài ca yêu nước đi.”

Hoắc Phong trên sân khấu không để ý tới anh ta, ca khúc tiếp theo vẫn là bài hát của Lý Kiện. Nghe nhạc dạo đầu, thấy không phải một bài ca yêu nước, mặt mày Cao Sơn liền cực lỳ khó chịu, đứng dậy đập ly rượu lên bàn, hét lên: “Chuyện quái gì vậy! Không nghe khách nói gì à? Gọi quản lý đến đây!”

Anh ta gây chuyện hơi ầm ĩ, nhưng Lục Hiện vẫn lặng im, chẳng khuyên ngăn, mà chỉ ngồi bên cạnh không tỏ chút thái độ nào. Anh ta nhận ra Hoắc Phong là người từng chơi trò chơi cùng Sở Điềm, lúc gặp anh ta còn tỏ thái độ, không ngờ gặp lại ở đế đô thế này.

Bài hát bị cắt ngang, Hoắc Phong cuối cùng cũng giương mắt nhìn Cao Sơn, giọng điệu khí phách: “Thật xin lỗi, không hát theo yêu cầu.”

Cao Sơn là người có chút thói xấu, bị Hoắc Phong phớt lờ, anh là lập tức nổi điên tại chỗ, đập ly rượu xuống đất, làm vang lên tiếng vỡ chói tai khiến toàn bộ quán bar nhất thời yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.

Quản lý rảo bước đến, khom lưng nhận lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đây là ca sĩ mới đến nên không hiểu quy tắc, mong anh bớt giận.” Sau đó quay sang trách móc Hoắc Phong: “Nhanh xin lỗi vị khách này đi, hỏi anh ấy muốn nghe gì, nhanh lên.”

Hoắc Phong sao có thể để mặc cho người ta điều khiển, anh đặt ghi-ta xuống bên cạnh, nhảy xuống sân khấu, nghiêng đầu đối mặt với Cao Sơn: “Anh đập vỡ ly, bồi thường đi.”

“Sao còn đôi có với khách hả!” Quản lý tức giận.

“Không hát cũng được” Cao Sơn nói, rồi quay người cầm hai ly Tequila Pop lên, “Uống hết chỗ này đi rồi khỏi cần hát.”

Hoắc Phong nhìn chằm chằm vào anh ta, trong mắt không có chút e ngại, ngược lại còn có vẻ khinh miệt. Trong lúc bầu không khí đang giằng co, thì bỗng nhiên người pha chế rượu ở quầy bar bước ra từ sau lưng Hoắc Phong,  nở nụ cười làm lành: “Anh à, anh trai này tửu lượng không tốt, tôi uống thay anh ấy nhé, anh thấy có được không?”

Cao Sơn nhíu mày: “Ồ, mỹ nữ cứu anh hùng, thú vị đấy, vậy tôi phải nể mặt cô rồi.”

Người pha chế nâng ly đến miệng chuẩn bị uống, nhưng Hoắc Phong đã đưa tay giành lấy, quăng bộp lên bàn. Cao Sơn tức đỏ mắt, xông lên muốn đánh nhau, có điều mới vung nắm đấm ra thì đã bị Hoắc Phong bắt gọn. Hoắc Phong nhếch môi cười: “Ông đây không sợ làm lớn chuyện đâu.”

Quản lý quán bar đang định xông đến mắng Hoắc Phong, thì có người đột nhiên nói: “Chúng tôi bồi thường tiền.”

Đám người đưa mắt nhìn sang nơi giọng nói vang lên, là Sở Điềm đang ngồi cạnh Lục Hiện, cô không nhìn Hoắc Phong, mà nói với quản lý: “Chúng tôi bồi thường cái ly vỡ, không cần nghe hát.”

Sau đó cô quay đầu nhìn Lục Hiện: “Tôi hơi khó chịu, chúng ta về thôi.”

Khách đã đồng ý làm hòa, quản lý mong còn chẳng được, vội nói cảm ơn liên tục: “Không cần bồi thường cái ly, thật xin lỗi các vị. Hôm nay khiến các vị mất hứng, hôm nào các vị lại đến, chúng tôi sẽ chiết khấu hai mươi phần trăm.”

Sở Điềm nhìn cô nàng pha rượu xinh đẹp cạnh Hoắc Phong rồi lại nhìn sang anh, chẳng nói câu nào, dẫn đầu ra khỏi quán bar. Nhóm Lục Hiện cũng rời đi, quán bar yên tĩnh hẳn.

Người pha chế rượu nhìn Hắc Phong.

Hoắc Phong thì lại mặc kệ cô ta, xoay người nhảy lên sân khấu, cầm ghita rời khỏi. Quản lý nổi giận “Hừ! Lần sau cậu mà còn dám nổi nóng với khách trước thì khỏi đến đây hát hò nữa.”

Tối nay không mấy vui vẻ, Lục Hiện uống rượu, đang gọi điện cho người lái hộ, Sở Điềm thì chặn một chiếc taxi: “Tôi đi trước.”

“Lái hộ sẽ tới ngay, em chờ một lát đi, anh đưa em về!” Lục Hiện giơ điện thoại lên.

Sở Điềm đã ngồi vào xe, hạ cửa kính xuống nói: “Không cần, hai chúng ta không cùng đường, phiền phức lắm, anh uống rượu, về nghỉ sớm đi.”

Xe taxi hất bụi mà đi, thấy Lục Hiện cứ nhìn theo đuôi xe mãi, Cao Sơn đứng sau lưng vỗ vỗ vai anh ta: “Sao thế, còn chưa theo đuổi được à? Anh kém quá.”

Lục Hiện nhìn điện thoại xem vị trí của người lái hộ, phớt lờ cậu ta.

“Mấy ngày trước ở trấn Bắc Thủy có nhiều cơ hội đến vậy, anh mà cương quyết thì cô ấy đã chào thua rồi.”

Lục Hiện lườm anh ta: “Đừng đưa ra ba cái ý tưởng ngu ngốc kia nữa.”

Cao Sơn tỏ vẻ hiểu rõ: “Được, anh tiếp tục làm tình thánh đi, tôi về nhà đây.” Nói xong bắt taxi đi mất.

Về đến nhà, Sở Điềm mò mẫm bật đèn, ném chìa khóa và túi lên bên trên cửa tủ giày, rồi trực tiếp nằm vật ra ghế sa lon, mười phút sau mới cởi áo chuẩn bị tắm rửa, vừa đến nhà tắm cởi nội y thì điện thoại vang lên.

Dù sao cũng chỉ ở một mình, nên cô cứ để trần như thế, cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ: “Alo.”

Bên kia không có tiếng đáp lại, Sở Điềm nhìn màn hình, cuộc gọi vẫn đang kết nối, cô lại ‘alo’ một tiếng.

“Alo.” Rốt cuộc cũng trả lời.

Trong lòng Sở Điềm vang ầm lên.

Dù chỉ có một nghe tiếng, nhưng cô vẫn nhận ra.

Là Hoắc Phong.

Hoắc Phong đã phải do dự rất lâu mới gọi cuộc điện thoại này.

Lỡ như cô ngủ rồi thì sao.

Lỡ như cô đang ở bên cạnh bạn trai thì sao.

Lỡ như cô cô tưởng là điện thoại mấy người bán bảo hiểm thì sao.

Lỡ như lỡ như lỡ như.

Cuối cùng, vẫn là ngón tay anh thành thật ra quyết định, đến khi Hoắc Phong nhận ra thì điện thoại đã kết nối.

Tiếng ‘alo’ từ đầu kia suýt chút nữa đã khiến anh phát bệnh tim, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Là anh đây.”

“Tôi biết.”

Hoắc Phong cân nhắc lời nói: “Hôm nay, cảm ơn em.”

Suy nghĩ một lúc mới hiểu ra anh cảm ơn việc gì, Sở Điềm bất giác chua xót trong lòng: “Cảm ơn gì chứ, không có tôi thì cũng có người cản rượu thay anh mà.”

Nói xong cô mới hối hận, sao nghe như đang ghen thế này.

Đầu kia điện thoại hình như có tiếng cười khẽ: “Sao anh có thể để một cô gái cản rượu cho anh chứ.”

Sở Điềm nói ngay mà không suy nghĩ: “Đúng vậy, anh thật là biết thương hoa tiếc ngọc.”

Tiếp đó, hai người lại không còn gì để nói nữa, cuối cùng vẫn là Sở Điềm phá vỡ sự im lặng: “Sao anh biết số điện thoại của tôi?”

“Trịnh Đồ cho anh.” Hoắc Phong trả lời thành thật.

“Ồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play