Sở Điềm cũng quen biết cô gái này, năm đó họ sinh hoạt cùng hội sinh viên, là đàn em khoa thiết kế, mặt trẻ con, để mái ngố, vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn. Chương trình học của khoa thiết kế rất nặng nề, ngày nào cũng vẽ đến váng vất, Sở Điềm thấy cô bé đáng thương, nên thường xuyên dẫn cô đi chơi chung với nhóm bạn của Hoắc Phong, muốn giúp cô ấy thư giãn một chút, không bao lâu thì bị Trịnh Đồ cưa đổ, đến giờ vẫn còn quen nhau.
Đúng là đóa hoa lài cắm lên bãi phân trâu .
Hoắc Phong gật đầu coi như chào lại. Ba người ngồi xe của Trịnh Đồ, Kiều Họa ngồi ở ghế phụ, còn Hoắc Phong ngồi ở ghế sau.
“Đến chỗ tôi tạm nhé?” Trịnh Đồ sợ anh ngại nên mở miệng đề nghị trước. Hoắc Phong không có bạn bè ở đế đô, không ở nhà anh ta thì chỉ có nước ở khách sạn.
Hoắc Phong cúi đầu bấm điện thoại: “Không cần, đến địa chỉ này đi.”
Điện thoại của Trịnh Đồ vang lên, Kiều Họa lấy giúp, là Hoắc Phong gửi đến wechat anh ta địa chỉ của một căn chung cư ở vành đai thứ ba, giá cao ngất ngưỡng.
Trịnh Đồ liếc nhìn thoáng qua: “Căn này của ai vậy?”
“Của tôi.”
“Vờ lờ, đồ đại gia chết tiệt.” Trịnh Đồ mắng, nhưng lại không hỏi chi tiết. Tuy nhà họ Hoắc đã tan tành, nhưng lúc đó tài sản dưới tên Hoắc Phong vẫn không bị tịch thu nên anh vẫn còn chút đĩnh.
Xe chạy băng băng trên đường, Hoắc Phong nhìn những toà nhà cao tầng bên ngoài mà cảm thấy choáng váng. Ở trong trấn nhỏ một thời gian dài, anh chưa bao giờ có kế hoạch rời đi vì đã quen với nếp sống ở đó.
Trịnh Đồ nhàn nhã đánh tay lái: “Sau này cậu định làm gì?”
Hoắc Phong suy nghĩ rồi đáp: “Tìm một quán bar để làm tạm đã.”
“Hát à? Cậu sống trong một ngôi nhà thế kia mà còn đi làm công cái gì, cứ ở nhà viết vài bài hát đi, phần còn lại để tôi.”
Trịnh Đồ và Hoắc Phong học cùng một khóa, đều học nhạc, có điều anh ta không quan tâm đến ca hát, mà lại mượn vốn của gia đình để mở một công ty giải trí, quy mô không lớn, chỉ kí hợp đồng với một vài ca sĩ tuyến mười tám, nhưng ít nhiều gì cũng có thể giúp được Hoắc Phong.
“Tôi không có tiền mặt.” Cho nên phải làm việc.
Trịnh Đồ không nói gì, anh ta biết tính Hoắc Phong, bướng bỉnh lại sĩ diện, không bao giờ chịu vay tiền từ anh em bạn bè mình cả.
Xe chạy thẳng tới dưới lầu căn hộ, Hoắc Phong bước xuống, khom lưng nói với Trịnh Đồ và Kiều Họa trong xe: “Hôm nay tôi phải về dọn dẹp hành lý trước, hôm nào sẽ mời hai người đi ăn.”
Trịnh Đồ nóng vội: “Này, cậu đợi tôi một lát, tôi đi đậu xe, rồi gọi cả bọn đến, chúng ta tụ tập chút đi.”
“Hôm nay không được, hôm khác tôi sẽ tìm các cậu.” Hoắc Phong nói xong thì quay người định rời đi.
Trịnh Đồ nhanh chóng ra khỏi xe, đi vòng đến trước mặt anh, ngăn anh lại: “Phong Tử, quá khứ đã qua, cậu hãy nhìn về phía trước đi, anh em rất nhớ cậu.”
Hoắc Phong mỉm cười: “Tôi biết rồi.”
“Tại sao cậu lại đến đế đô.” Trịnh Đồ đột nhiên hỏi nghiêm túc.
Hoắc Phong ngẩn người, dường như chưa từng nghĩ về vấn đề này. Kể từ khi quyết định rời trấn Bắc Thủy, anh đã lập tức mua vé đến đến đô ngay, trong đầu hoàn toàn không có ý định nào khác nữa.
“Đế đô… có chỗ ở, với lại nếu sau này muốn đi theo con đường làm ca sĩ, thì bắt đầu ở đây sẽ tốt hơn.”
Cái quỷ ấy, Trịnh Đồ mắng: “Tôi còn lạ gì cậu, Sở Điềm cũng ở đế đô chứ gì.”
Cái miệng giấu dao của Trịnh Đồ thật cmn độc địa.
Sau khi tiễn Trịnh Đồ, Hoắc Phong quay lại nhà trọ, bước vào thang máy ấn tầng mười sáu.
Khu nhà nằm ở phía Bắc hướng về phía Nam, một tầng hai hộ, vị trí không có gì để chê, so với các khu xung quanh đây thì nó là tốt nhất. Mặc dù cửa khóa bằng mật mã nhưng Hoắc Phong chưa đến đây bao giờ nên vẫn dùng chìa khóa dự phòng để mở.
Từ khi trang trí căn phòng đến nay vẫn không có ai ở nên không khí trong phòng oi nồng. Hoắc Phong mở toang cửa sổ để xua tan cái mùi khó chịu này, rồi đứng giữa phòng nhìn xung quanh.
Căn phòng rộng một trăm hai mươi mét vuông, có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ điện gia dụng và đồ dùng đều đầy đủ. Tất cả được phủ kín bằng vải trắng chống bụi. Hoắc Phong đặt ghi-ta và hành lý lên sô pha bên cạnh, đầu tiên bước ra cửa đổi mã pin cho khóa, thiết lập mật khẩu và lưu dấu vân tay, sau đó anh nhấc tất cả vải phủ lên, nhét vào máy giặt, rồi đến bồn rửa giặt khăn, bắt đầu tổng vệ sinh.
Hoắc Phong thích sạch sẽ, phòng anh chưa bao giờ vứt đồ đạc bừa bãi bẩn thỉu như nhiều anh chàng độc thân khác. Bận rộn lau dọn hơn một tiếng, trong phòng dần sáng sủa hẳn.
Hai phòng ngủ một ở phía Nam một phía Bắc, phòng ngủ chính ở phía Nam lớn hơn một chút. Hoắc Phong lôi chăn nệm từ tủ ra trải lên giường, phơi nắng một lát, rồi lại lôi thêm một bộ ga dự phòng mới tinh phơi bên cạnh. Xong xuôi, anh quay về phòng khách nghỉ ngơi một lát.
Anh lấy điện thoại cầm trên tay, nhìn số điện thoại của Sở Điềm trên màn hình. Đây là do Trình Đồ tự tung tự tác giật điện thoại của anh rồi lưu vào, còn cằn nhằn rằng dù sao cũng từng hạnh phúc bên nhau, đừng làm như oan gia cả đời không thể gặp lại.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng anh chẳng gọi, vứt điện thoại lên ghế, đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó về phòng ngủ trải ga giường, trùm chăn nhắm mắt ngủ.
Sau khi quay về, Sở Điềm nhanh chóng nhận việc mới, là một bộ phim cổ trang lớn, nữ chính là nghệ sĩ đang bạo hồng – Hàn Tiêu Tiêu. Sở Điềm đã lồng tiếng mấy bộ phim truyền hình cho cô ấy và nhận được phản hồi khá tốt nên lần này bên sản xuất không cần cân nhắc người khác, mà trực tiếp liên hệ với phòng làm việc của Sở Điềm.
Lục Hiện là người phụ trách phòng làm việc, sau khi kiểm tra hợp đồng cùng Sở Điềm, thấy không có vẫn đề gì, Sở Điềm mớig đặt bút kí. Mấy ngày nay cô đã bắt đầu quen với kịch bản, chuẩn bị đến phòng thu âm thử.
Tời gần giờ tan tầm, Sở Điềm thu dọn chồng kịch bản rải rác trên bàn, định cầm về nhà xem. Lục Hiện bưng ly nước từ phòng làm việc của mình ra, đi ngang qua chỗ Sở Điềm ngồi thì dừng lại, nhìn thoáng qua mặt bàn: “Đừng cầm về nhà, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai xem cũng được.”
Sở Điềm vẫn không dừng tay: “Tính cách nhân vật này không giống với mấy lần trước lắm, tôi phải tranh thủ tìm phương án, ba ngày sau sẽ bắt đầu thu rồi.”
“Vậy bớt một ngày cũng có sao, hôm nay đi bar thư giãn với anh một tí đi.”
Sở Điềm lắc đầu: “Không đi.”
Lục Hiện: “Để làm tiệc đón gió cho Lãnh Tịnh luôn mà, không phải chỉ hai bọn mình mà bọn họ cũng đi.” Đây là đồng nghiệp của họ, đi Mỹ một tháng mới vừa về hôm nay.
Sở Điềm nghĩ ngợi rồi đáp: “Được, anh đợi tôi một lát, tôi đang chờ một cuộc gọi, xong rồi mới đi được.”
Lục Hiên cười, bưng ly nước về văn phòng, hoàn toàn chẳng phải đi lấy nước.
Ở quán bar, nhóm tám người của Sở Điềm rôn rả bước vào, mới bảy giờ tối nên quán còn vắng, họ chia ra ngồi hai bàn, gọi mấy ly cocktail.
Khoảng thời gian này trong quán bar còn thư thả, từ bảy đến chín giờ âm nhạc dịu êm, có khi còn có một vài ca sĩ hát ca dao dân ca, nhẹ nhàng êm ả. Qua chín giờ, quán bar mới thay đổi phong cách, các DJ sẽ mang đến nhịp điệu dồn dập điên cuồng hơn.
Lục Hiện biết Sở Điềm ghét mấy quán bar ầm ỹ nên cố ý chọn quán này, đằng nào mọi người cũng tụ tập một chút rồi sẽ giải tánsớm.
Người pha chế rượu trong quầy bar là một mỹ nữ tóc ngắn nhuộm xám, vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang, dụng cụ pha rượu xoay vần trong tay cô ấy, so với con cái còn ngoan ngoãn nghe lời hơn, khiến cho mọi người đều phải reo hò khen ngợi.
Sở Điềm ngồi đầu bàn ngắm nhìn xung quanh. Sau vài ly Tequila pop, Lục Hiện hỏi cô: “Muốn thử một chút không?”
Sở Điềm lắc đầu: “Quá mạnh.”
“Dạo gần đây thân thể em khó chịu ở đâu hả, từ trấn Bắc Thủy trở về em làm gì cũng không hăng hái mấy.”
Sở Điềm bưng ly cocktail nhỏ nhấp một ngụm, bên môi dính chút rượu. Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu xuống làm đôi môi của cô như phát sáng, căng mọng mê người, Lục Hiện càng nhìn càng nhộn nhạo trong lòng.
“Không có việc gì, chắc do khó ngủ thôi.” Sở Điềm nhìn lên sân khấu, có người đang sắp xếp ghế và microphone, chắc sắp có biểu diễn.
Đồng nghiệp Cao Sơn hỏi Lãnh Tịnh, người mới về nước: “Nước Mỹ thế nào?”