Ôi, ôi…
Khúc Khuynh Mặc nhìn ra sự khinh thường của hắn, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ mà cầm Kim Sương Ngọc Lộ Thảo trong tay, không chút để ý ngửa đầu cười, “Chỉ dựa vào ta tự nhiên làm không được, nhưng ta có thần thảo này. Trong truyền thuyết, Kim Sương Ngọc Lộ Thảo có thể đẩy lui bách độc, dùng nó mài phấn rắc vào trong Dược Trường, mặc cho độc phát như thế nào thì cuối cùng cũng phải chạy trốn hết thôi.”
“Hỗn đản, thần thảo này để dùng như vậy sao!” Vân Chấn tức giận trừng mắt, rất muốn đoạt lại Kim Sương Ngọc Lộ Thảo về mình.
Khúc Khuynh Mặc vẫn cười, nhẹ nhàng trả lời: “Người dạy đồ đệ như vậy sao?”
Vân Chấn nghẹn lại.
Biết nàng đang chỉ trích hành vi vừa rồi của hắn, độc trùng trong Dược Trường đông đảo, hơi sơ sẩy chút là phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả thời gian dùng thuốc giải cũng không có.
Hắn ho một tiếng, quay đầu đảo qua độc trùng xung quanh đã rút lui, lại hợp tình hợp lý trừng qua, “Vi sư đang khảo nghiệm ngươi, nghĩ ngươi có vài phần hiểu biết đối với độc dược! Hiện tại, xem ra ngươi cũng chỉ biết chút da lông dược lý, chế chút dược liệu đơn giản, về độc dược thì không biết chút nào!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT