Sắc mặt ông ta tức khắc trầm xuống, "Buông nhi nữ của ta ra!”
Khúc Khuynh Mặc vô cùng nghe lời, lập tức lấy tay ra khỏi vai Phương Duyệt Dung.
Phương Duyệt Dung nghe được thanh âm của phụ thân, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cao giọng cầu cứu: "Phụ thân cứu con, tiện tỳ chết tiệt này không biết sử dụng yêu pháp gì, khiến toàn thân con đều không thể nhúc nhích..."
Phương gia chủ không đợi nàng ta nói xong, thân thể đã vụt tới.
Tu vi đối phương là Hoá Linh Kỳ, Khúc Khuynh Mặc không muốn cùng ông ta đối mặt đôi co, đẩy Phương Duyệt Dung ra, tự giác lui về phía cửa phòng khách.
Phương gia chủ vỗ một chưởng vào bả vai con gái, linh lực Hoá Linh Kỳ rót vào hoá giải từng huyệt vị bị Khúc Khuynh Mặc điểm trong cơ thể nàng ta.
“Cha, giết nàng ta đi!” Phương Duyệt Dung có thể động, lập tức nhấc ngón tay hướng về phía Khúc Khuynh Mặc, trên mặt hiện lên điên cuồng cùng oán độc.
Khúc Khuynh Mặc biểu hiện bản thân vô cùng ủy khuất, vội vàng lên tiếng: "Phương đại tiểu thư, ngày đó chính là ngươi nói, chỉ cần ta cùng ngươi đường đường chính chính đánh một trận, ngươi thua liền cho ta một ngàn kim linh tệ! Tại sao bây giờ không chỉ lật lọng, mà còn muốn giết ta!”
Nàng nói đến đây, giọng nói lại chuyển sang nhẹ nhàng: "Nhưng ngay cả khi ngươi thất tín bội nghĩa, ngươi còn muốn chuộc lại thẻ bài ứng cử của ngươi hay không?”
Sắc mặt Phương Duyệt Dung lại thay đổi, nàng tức giận đến mức quên mất thẻ bài ứng cử vẫn còn ở trong tay đối phương, "Ngươi đem..."
Phương gia chủ giơ tay lên, chế trụ lời nói của Phương Duyệt Dung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khúc Khuynh Mặc, không nóng không lạnh nói: "Ngươi còn nhỏ mà có thể tu luyện tới Ngưng Khí bát kỳ, đúng là một thiên tài hiếm thấy..."
“Cha!” Phương Duyệt Dung tức đến dậm chân, phụ thân vậy mà lại còn thừa nhận Khúc Khuynh Mặc là thiên tài!
Nếu Khúc Khuynh Mặc là thiên tài, vậy nàng ta là cái gì đây?
Phương gia chủ cho nàng một ánh mắt, ý bảo chớ nóng nảy, tiếp tục nói: "Với thực lực của ngươi, muốn tiến vào Thanh Y Vệ vốn không có vấn đề gì, cần gì phải chiếm thêm thẻ bài ứng cử chứ?”
"Phương gia chủ nói sai rồi."
Khúc Khuynh Mặc ngửa đầu nhìn về phía người trong viện, giọng nói trong trẻo: "Ngày đó là nữ nhi của ngài nói, thua liền cho ta một ngàn kim linh tệ, lúc ấy nàng không có kim linh tệ, liền dùng thẻ bài trả nợ trước. Chẳng lẽ trong lời của Phương gia chủ, lời nói của nữ nhi không khác gì con người xì hơi? Đánh cược thua một ngàn kim linh tệ, vậy mà coi như đánh một cái rắm?"
"Ngươi!” Sắc mặt Phương Duyệt Dung đỏ bừng, tràn đầy nhục nhã.
Mặc cho ai nói chuyện bị người ta nói là đánh rắm cũng sẽ có chút khó xử, huống chi nàng ta còn là một cô nương!
"Phụ thân, nàng ta lại dám vũ nhục..."
"Lập tức đưa một ngàn kim linh tệ tới đây.” Phương gia chủ giữ lấy con gái đang xúc động, âm thầm ném cho nàng ta một ánh mắt.
Phương Duyệt Dung ngẩn người, lại không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt vui mừng.
Đương nhiên Khúc Khuynh Mặc cũng nhìn thấy động tác của hai cha con bọn họ, trong lòng thầm cười lạnh, trên mặt lại có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, "Tốt, chỉ cần các ngươi đưa tới một ngàn kim linh tệ, ta sẽ mang thẻ bài ứng cử viên trả lại cho Phương đại tiểu thư.”
Phương gia chủ gật đầu, phân phó hạ nhân một câu.
Không đến hai khắc đồng hồ, liền có người mang vác hai hộp kim linh tệ tiến vào.
“Hiện tại có thể trả lại thẻ bài ứng cử cho tiểu nữ rồi chứ?” Phương gia chủ nói.
Phương Duyệt Dung bên cạnh nhìn thấy hai rương kim linh tệ, trên mặt tuy rằng vẫn có bất mãn không phục, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Khúc Khuynh Mặc nhìn một chút, lại đưa ra yêu cầu: "Giúp ta chuyển kim linh tệ này vào trong phòng, chờ xong xuôi, ta lập tức lấy thẻ bài ứng cử trả lại cho Phương đại tiểu thư!”
Hạ nhân Phương gia nhanh chóng di chuyển cái rương vào phòng theo yêu cầu.