Triệu Ngọc Thành nghe được tiếng bước chân thì mở mắt ra, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, nhẹ nhàng cười: “Xem ra mấy vị đã thương lượng xong rồi?”
“Đúng vậy, chúng ta có việc quan trọng khác phải làm, cáo từ trước.” Vân Thất mở lời cáo từ, không hề hàn huyên thêm câu nào khác.
“Vội vàng như vậy sao?” Triệu Ngọc Thành kinh ngạc nhanh chóng đứng lên, “Không cần chờ ta cùng ra khỏi Đại Chu rồi đi?”
“Không cần thiết.” Vân Thất hờ hững nói, hắn và Triệu Ngọc Thành vốn không có giao tình gì.
“Đã như vậy, tại hạ cũng không miễn cưỡng mấy vị ở lại, lần này đi núi cao hiểm trở, mong các vị bảo trọng!” Triệu Ngọc Thành cười chắp tay, con ngươi lặng lẽ đảo qua Lâu Quân Độ.
Lâu Quân Độ im lặng đứng bên cạnh Khúc Khuynh Mặc, khi không nói lời nào thì người khác rất dễ bỏ qua sự tồn tại của hắn. Triệu Ngọc Thành liếc mắt một cái đã lập tức có phát hiện, chỉ lạnh lùng nhìn lại với khuôn mặt hờ hững.
Triệu Ngọc Thành dứt khoát quang minh chính đại chắp tay, khóe miệng cong lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT