“Hừ! ngươi không biết, nhưng có người biết rõ đấy!” Lý giáo úy quay đầu nhìn về phía Triệu Ngọc Thành, đáy mắt có chút đắc ý: “Triệu Hiên Ngạn và ngươi có thù hận không nhỏ. Lần trước vẫn là bởi vì Triệu Hiên Ngạn, Triệu Ngọc Thành ngươi mới chạy tới Lâm Thành loại địa phương nhỏ bé đó chiêu mộ tân binh, ai biết lần này có phải ngươi dùng chiêu lừa gạt hay không, thừa lúc hắn đang công kích, âm thầm làm hắn tự bạo!”
“Giáo úy đại nhân...” Khúc Khuynh Mặc còn muốn nói.
“Thanh Mạt.” Triệu Ngọc Thành gọi nàng lại, ánh mắt đảo qua mang theo ý cười có chút không quá quan tâm nhanh chóng lại quay sang nhìn Lý giáo úy: “Nếu Lý giáo úy nhận định là ta hại Triệu Ngũ Trưởng tự bạo, vậy xin giáo úy đưa ra chứng cớ.”
“Chỉ vì ngươi có thù với hắn, lại là người duy nhất tiếp xúc với hắn khi hắn tự bạo! Chỉ cần hai điểm này, cũng đủ để bắt ngươi vào đại lao!” Lý giáo úy nói lạnh lùng.
Triệu Ngọc Thành nghe vậy môi nhếch lên, ý cười trong mắt thật sâu, “Điều đó cũng chỉ chứng tỏ ta có hiềm nghi lớn nhất mà thôi, cũng không thể phán tội cho ta. Có điều, nếu giáo úy muốn giam ta vào đại lao, vậy thì đi thôi.”
Hắn xoay người, không thèm để ý mà thúc thủ chịu trói.
Khúc Khuynh Mặc và Phong Ninh đều kinh hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play