“Vân Thất đại sư là phù sư, hẳn là không dùng được những linh dược kia, nếu có nhu cầu, lấy đan thuật của ta tin tưởng có thể hoàn toàn vì ngươi giải quyết phiền toái, linh dược này không bằng nhường cho ta chờ trước, tổn thất của ngươi ta nguyện ý bồi thường gấp đôi, ngươi thấy thế nào?”
Lời này thoạt nghe qua giống như là đang thương lượng, nhưng thực tế khắp nơi đều lộ ra cao ngạo, căn bản là không cho người ta phủ quyết ý tứ của hắn.
Lạc Cao Thuần đứng bên cạnh nam nhân trung niên kia, sợ lời này sẽ khiến Vân Thất phản cảm, nghiêng người về phía trước, chắp tay khiêm tốn nói: “Thật không giấu giếm gì, linh dược này chúng ta cần rất gấp, nếu Vân Thất đại sư có thể nhường lại những thứ yêu thích, hoàng thất Đại Chu ta nhất định ghi nhớ ân này của đại sư.”
Vân Thất hờ hững ngồi trên ghế đá trong viện tử, vừa không mời những người này ngồi xuống, cũng không khách khí với bọn họ, thản nhiên mà thưởng thức chén trà trong tay, ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, ngữ khí vô cùng hờ hững: “Linh dược kia ta đã mua, nếu như Mục đại sư cùng Thái Tử điện hạ muốn thì có thể chờ các dược quán khác ở Lạc Thành nhập linh dược về.”
Nếu có thể chờ đợi các dược quán khác, bọn họ cũng sẽ không đến đây!
Vẻ mặt Mục Phàn rất không vui, cũng không ngờ Vân Thất lại không nể mặt như vậy.
Bọn họ đều là nhân vật cùng cấp bậc, chỉ là một người là phù tu, một người là đan tu, thân phận so ra không có ai cao ai thấp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play