“Chuyện là!" Triệu Ngọc Thành đứng thẳng người, nhìn xuống đài cao.
“Giáo úy cũng biết, trước khi đến đây, phi thuyền chúng ta ngồi trên đường đi thì rơi xuống Lạc Hà sơn mạch, cái này không phải chuyện con người có thể kháng cự được, trong Thanh Y Vệ có quy định rõ ràng, nếu bởi vì không phải yếu tố bất khả kháng mà dẫn đến nhiệm vụ thất bại thì có thể miễn trừng phạt. Đây là một trong những lý do tại sao họ mới đến muộn.”
“Một trong những lý do sao? Vì vậy, có tới hai nguyên nhân à?" Giáo úy buông chén trà xuống, nhẹ nhàng liếc mắt qua nhìn Triệu Ngọc Thành, thần sắc lạnh nhạt nhìn không ra đang nghĩ cái gì.
Triệu Ngọc Thành khom lưng, cung kính mà mỉm cười trả lời: “Còn nữa, nguyên bản cho dù chúng ta rơi xuống Lạc Hà sơn mạch, thì cũng có thể trong thời gian quy định mà chạy tới Lạc Thành, chỉ là, giữa đường lại gặp Trần giáo úy, Trần giáo úy cho rằng chúng ta nên tạm thời tiếp nhận nhiệm vụ, đi theo bên cạnh Thái Tử điện hạ, giúp điện hạ đoạt được Chiêu Huyền Quả.”
"Cũng bởi vì bất đắc dĩ tiếp nhận nhiệm vụ này, mới dẫn đến Thanh Mạt nửa đường bị linh thú tách ra, cuối cùng trở về muộn. Nhưng Thanh Y Vệ đã từng quy định, tân binh chưa ra khỏi Tân Huấn Doanh không được giao nhiệm vụ, tình huống lúc ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ, đây là lý do thứ hai." Hai lý do nói xong, trên đài cao yên tĩnh một lát.
Giáo úy vẫn chưa nói gì, đặt chén trà không nhẹ không nặng lên bàn trà, con ngươi quét về phía người đang khom lưng, “Ý của ngươi là, lần này đến muộn không thể trách tân binh này được?”
"Đây là chuyện bất khả kháng." Triệu Ngọc Thành cũng không trực tiếp trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT