Sau một đêm đổ mồ hôi, buổi sáng sau khi tỉnh lại, tinh thần của Ngưng Hương đã tốt hơn, nhưng vừa mới bước xuống đất hơi có chút choáng váng, sau khi đi vài bước mới ổn định lại.

Bùi Cảnh Hàn buổi sáng không có việc gì, sau khi dùng điểm tâm xong thì cùng Tố Nguyệt ghé qua thăm nàng, thấy nàng đứng lên liền cau mày nói: Nằm xuống đi.

Ngày mai chính là ngày nghỉ hàng tháng, Ngưng Hương sợ hắn muốn nàng tiếp tục nghỉ ngơi, nóng lòng giải thích: Thế tử, em đã ổn lắm rồi...

Có lẽ chính vì linh hồn bên trong đã đổi, lần này nàng tỉnh sớm hơn, hành động cũng thập phần lưu loát.

Bùi Cảnh Hàn thấy khí sắc nàng xác thực đã khôi phục được bảy tám phần, một đôi mắt hạnh ngập nước khẩn cầu nhìn hắn, tâm hắn liền mềm nhũn, nói với Tố Nguyệt: Phái người đi mời Lý lang trung đến đây.

Tố Nguyệt cười nhìn Ngưng Hương một cái, nhẹ nhàng bước chân đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Ngưng Hương cung kính đứng ở một bên, đôi mắt tập trung nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tuyết đã ngừng rơi, trên mặt đất đã phủ thêm một lớp tuyết dày bằng một đốt tay, trước khi dùng điểm tâm nàng đã quét được một đi lối nhỏ, đổ không ít mồ hôi. Cây mai ở góc tường đã kết nụ hoa, phấn hoa từng chuỗi bám đầy vào cành cây, tràn đầy sức sống giữa trời đất dầy tuyết trắng.

Ngày mai em muốn về nhà sao? Thấy tiểu nha hoàn không nói lời nào, Bùi Cảnh Hàn đi tới trước cửa, chủ động hỏi nàng.

Ngưng Hương gật đầu, Lúc tết em đã hứa với A Mộc, sẽ mang hạt dẻ rang đường về cho hắn.

Nhắc tới đệ đệ, trong mắt nàng hiện lên sự nhớ nhung, giọng nói cũng dịu dàng hơn.

Bùi Cảnh Hàn cũng có đệ đệ, còn nhỏ hơn hắn mười mấy tuổi, mà cỡ đệ đệ muội muội tuổi càng nhỏ lại càng được người lớn yêu thương. Đáy lòng của hắn đột nhiên xúc động, Bùi Cảnh Hàn quay đầu lại hỏi: Ta nhớ A Mộc nhà em năm nay vừa tròn năm tuổi đúng không? Cũng thật khéo, hôm trước ta có mua tượng đồ chơi được khắc bằng gỗ cho Cảnh Nhuận, nhưng hắn không thích nên đã trả lại cho ta. Ta có giữ cũng không làm gì, em mang về cho A Mộc chơi đi.

Phụ mẫu của nàng đều đã mất, chỉ còn lại người đệ đệ này cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, A Mộc chính là cuộc sống của nàng, hắn sẵn lòng quan tâm chăm sóc đứa em này.

Ngưng Hương không muốn như vậy. Lương tháng là do nàng làm ra, thức ăn phong phú thì các đại nha hoàn trong Lãnh Mai Các cũng đều có, nhưng phần thưởng này chỉ dành cho mình nàng, nếu nhận một phần, thì lại nợ hắn một phần.

Thế tử giữ lại đi, nếu lỡ ngày nào đó Nhị công tử muốn lấy lại thì phải làm sao? Ngưng Hương nhìn vạt áo màu xanh của Bùi Cảnh Hàn, uyển chuyển cự tuyệt.

Bùi Cảnh Hàn nhẹ giọng cười, Đó là quà ta tặng cho A Mộc, em cứ mang về đi, nếu hắn không thích thì trả lại cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play