Thấy nam nhân này có vẻ mất hứng, Ngưng Hương cũng không có dũng khí cùng hắn gây mâu thuẫn, liền cúi đầu cam chịu.

Cảm thấy Lý lang trung sắp đến, Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng vẫn đang ngây ngốc đứng đó, hắn tự mình đi tới thượng phòng, gọi gã sai vặt Trường Thuận tới phân phó: Đi tới cửa hàng bán tượng gỗ ở phía đông, nói chưởng quỹ chọn ra một cái tượng gỗ dành cho tiểu hài tử năm tuổi thích chơi.

Trường Thuận có chút khó hiểu, bên trong Hầu phủ có đứa trẻ nào năm tuổi sao, nhưng nhìn thấy chủ nhân đã xoay người vào trong, hắn tự ngoan ngoãn đi làm việc.

Hắn vừa đi về phía đông, bên này Lý lang trung cũng đã tới, đi thẳng đến Lãnh Mai Các.

Bùi Cảnh Hàn suy nghĩ một chút, không muốn gây sức ép với Ngưng Hương nữa, liền đi theo Lý lang trung qua phòng bên.

Sau khi nhìn, nghe, hỏi, sờ, Lý lang trung cười nói: Hôm nay chỉ cần dùng thêm một thang thuốc, đừng để lại bị cảm lạnh thì sẽ không có gì đáng ngại.

Ngưng Hương lộ ra vẻ mặt vui mừng, mong đợi nhìn về phía Bùi Cảnh Hàn.

Bùi Cảnh Hàn bật cười, thấy Lý lang trung đã đi rồi, liền nói với Ngưng Hương: Đã vậy hôm nay em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, nếu nghỉ ngơi không tốt thì phải tiếp tục tĩnh dưỡng.

Ngưng Hương vội vàng vâng dạ.

Đang lúc nói chuyện, một tiểu nha hoàn đi tới trước cửa nhìn vào bên tròn, nói với Bùi Cảnh Hàn: Thế tử, lão phu nhân mời ngài qua gặp.

Thấy tổ mẫu tìm hắn, Bùi Cảnh Hàn lập tức đi tới Vinh An đường của lão phu nhân.

Bên trong Vinh An đường, lão phu nhân cùng Hầu phu nhân Đỗ thị đang chờ ở đây, Nhị công tử Bùi Cảnh Nhuận tám tuổi thì đang ngồi bên cạnh lão phu nhân, đứa bé miệng mồm khéo léo, liên tiếp nịnh nọt làm cho lão phu nhân mặt mày hớn hở, vui mừng không ngớt.

Đỗ thị đã gần bốn mươi tuổi, bình thường sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng nhan sắc tốt, nên thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ thướt tha thùy mị. Tuy dung mạo không tính là quá xinh đẹp, nhưng nét mặt bà bình thản, khiến cho người khác có cảm giác yên tĩnh như hoa lan, khẽ mỉm cười nhìn hai bà cháu bên cạnh, ung dung đoan trang.

Tổ mẫu, mẫu thân. Bùi Cảnh Hàn bước vào phòng sưởi, hành lễ với các trưởng bối, đi đến phía dưới chỗ Đỗ thị ngồi xuống. Thấy đệ đệ đang dựa vào trong ngực lão thái thái, Bùi Cảnh Hàn nhíu mày khiển trách: Sao hôm nay không đi đọc sách?

Khí độ uy nghiêm, thật sự là huynh trưởng như cha.

Bùi Cảnh Nhuận đang tuổi ham chơi, ỷ vào có lão phu nhân che chở, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: Tuyết lớn nên tiên sinh cho đệ nghỉ ba ngày.

Bài vở đã làm xong chưa? Bùi Cảnh Hàn tiếp tục hỏi.

Cái đầu nhỏ của Bùi Cảnh Nhuận liền cúi xuống, đôi mắt to vụng trộm hướng về phía bên cạnh, nhìn tổ mẫu xin được giúp đỡ.

Lão phu nhân có chuyện muốn nói cùng cháu trai trưởng, tiểu hài tử không thích hợp để nghe, liền xoa đầu Bùi Cảnh Nhuận, từ ái nói: Đại ca con nói đúng, Cảnh Nhuận không thể ngày ngày chỉ nghĩ tới vui chơi, nhanh đi làm bài đi, làm xong lại đến chơi với tổ mẫu. Con trai ruột Bùi Chính Sơ của bà đã dốc lòng dạy dỗ con trai trưởng, lại thấy trưởng tôn nguyện ý dạy bảo đệ đệ, bà là tổ mẫu đương nhiên phải phối hợp.

Thấy tổ mẫu thiên vị ca ca hắn như vậy, Bùi Cảnh Nhuận khó chịu gật đầu, cúi đầu ủ rũ đi ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play