Đau ít cũng là đau, Tố Nguyệt giúp nàng thoa xong lưng bàn chân, ý bảo nàng giơ chân lên, muốn xức thuốc cao lên bàn chân nàng. Ngưng Hương thẹn thùng, Tố Nguyệt liền nắm lấy mắt cá chân không cho nàng lộn xộn, ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh hướng lòng bàn chân nàng xoa xoa. Ngưng Hương có chút đau còn có chút nhột ngạt, vừa mới bắt đầu có thể nhịn, nhưng đến giữa lòng bàn chân thì nàng nhột đến chịu không nổi nữa, bật cười thu chân co trở về. Tố Nguyệt...
Tố Nguyệt ngẩng đầu, muốn bảo nàng đàng hoàng một chút, đã thấy Bùi Cảnh Hàn chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, đang đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười nhìn các nàng.
Ngưng Hương theo ánh mắt Tố Nguyệt nhìn qua, lúc này nàng thu hồi nụ cười, nhanh chóng đem chân từ trong tay Tố Nguyệt thu về để xuống ống quần che lấp.
Về sau nếu có người lại bắt nạt em, không cho phép em giấu giếm giúp bọn họ. Bùi Cảnh Hàn nói một cách bá đạo không cho phép nàng từ chối, hắn nhìn quanh phòng, chỉ thấy trụi lủi có tấm ván gỗ, ghế, quyết định đứng cùng hai nha hoàn nói chuyện, đôi mắt phượng nhìn xem Ngưng Hương, Các em đều là người của ta, ai khi dễ các em, chính là không đem ta để vào mắt.
Hắn nói một câu hai nghĩa, Ngưng Hương chỉ làm như nghe không hiểu, cúi đầu xuống.
Tố Nguyệt cũng không có trả lời, lau lau thuốc mỡ còn dính trên ngón tay yên lặng đem cái hộp thuốc mỡ đậy kín.
Sắc trời đã tối, Bùi Cảnh Hàn nhìn ngoài cửa sổ một chút, rồi nhìn lại hai nha hoàn, thấy cả hai hiển nhiên là có tâm sự, tiếc nuối nói: Vốn định mang hai em cùng ta đi tản bộ trong núi, nhưng hiện tại Ngưng Hương không đi đường được. Tố Nguyệt, hai ngày nay em chăm sóc Ngưng Hương, buổi tối cũng ở cùng nàng, đừng để cho nàng xuống đất đi loạn, ta tự mình vào núi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT