A Đào cho rằng cháu trai của mình nhớ phụ thân, liền đỡ tiểu tử cho bé đi thử về hướng Lục dùng sức Thành, A Nam lại hướng về phía Ngưng Hương, dường như còn sợ cô cô không hiểu ý của bé, đưa tay về hướng Ngưng Hương, a a muốn ôm ôm.

Lục Thành nghe tiếng quay đầu lại, thấy vậy ngoài ý muốn nhíu mày, giải thích với Ngưng Hương: A Nam sợ người lạ, trừ người nhà của chúng tôi, người khác ai ôm nó cũng không cho, hôm nay không biết tại sao lại đòi cô nương như thế. Trong lòng vui mừng cười đến nở hoa, không uổng công hắn nuôi nắng, đi ị hay đi tiểu cả trên người hắn lâu như vậy, ánh mắt của tiểu tử thúi quả nhiên cao y như hắn.(Còn có thể thô bỉ hơn nữa không =.

A Nam ngước cái đầu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng một lát, sau đó dời mắt đi, tiếp tục dùng sức đi chập chững về hướng chân của Ngưng Hương.

Ngưng Hương nhìn ra ý định của cậu nhóc, cười đem cậu bé ôm đến trên đùi.

Đối với A Nam mà nói, trong nhà ngoại trừ cô cô bảy tuổi ra, còn dư lại đều là đại nam nhân, trên người cứng rắn, sờ sờ không hề thoải mái chút nào. Cô cô quá nhỏ, hai cô cô trong nhà nhị gia gia ôm cũng không thoải mái bằng cô cô này, ấm ấm, mềm mềm. Tiểu tử thỏa mãn vặn vẹo uốn éo, tự mình tìm tư thế hài lòng nhất, sau đó chuyển hướng về ngực của Ngưng Hương bên kia.

Hài tử lớn như vậy, đối với ngực có cảm giác thân cận theo bản năng, A Nam chớp mắt mấy cái, từ từ nâng lên bàn tay nhỏ bé mắt, thử sờ sờ chỗ đó thăm dò. Vừa vặn trên vạt áo của Ngưng Hương có thêu hoa, nên cứ ngỡ cậu nhóc đó bị những hoa văn thêu trên đó hấp dẫn, Ngưng Hương cũng không hề ngăn cản, chị lặng lẽ nâng cao người A Nam lên một chút, che khuất tầm nhìn của Lục Thành.

Đây là hoa đào. Một tay ôm lấy A Nam, một tay nắm lấy bàn tay đang vuốt ve trên cánh hoa đào trên ngực mình, gưng Hương ôn nhu dạy hắn.

Đào! Nghe được chữ quen thuộc, A Nam đã quên mất ý định riêng của bé, nghiêng đầu chỉ về hướng cô cô.

A Đào chỉ chỉ cái đầu nhỏ, Gọi cô cô! Dạy bao nhiêu lần rồi.

Trên suốt đoạn đường đi, A Nam cuối cùng lộ ra một nụ cười, cái miệng nhỏ nhắn hơi mỏng cong lên, lộ ra vài cái răng sữa bên trong.

Ngưng Hương cũng ồn ào theo, A Nam gọi cô cô.

A Nam ngửa đầu nhìn nàng, bởi vì nhiều người dụ dỗ bé, bé cao hứng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nhưng lại không chịu gọi.

Không gọi thì đừng ôm nó nữa. Lục Thành đã chuyển tư thế ngồi, hơi quay mặt về hướng trong xe, cố ý nghiêm mặt nói.

A Nam nghe được thanh âm nghiêm nghị của phụ thân, thu lại ý cười, có chút khẩn trương nhìn qua Ngưng Hương.

A Nam ngoan, tỷ tỷ... Cô cô thích ôm A Nam. Ngưng Hương vốn định tự xưng tỷ tỷ, nghĩ lại mình kêu Lục Thành là đại ca, A Đào gọi nàng là tỷ tỷ, nên đối mặt với cậu bé nhỏ hơn em trai mình ba tuổi, không thể không nâng cao bối phận lên một chút.

A Nam chỉ là không thích nói chuyện, cô cô mà bé thích cũng khuyên không được, nhất thời mất hứng chui vào trong lòng Ngưng Hương, không thèm để ý đến ai cả.

Ngưng Hương bất đắc dĩ, dỗ dành cậu bé, nhẹ nhàng lắc lắc, A Nam ngủ đi, cô cô ôm A Nam ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play