Chương này là bản dịch
Trong lúc đang trò chuyện, phía cửa lớn đột nhiên truyền giọng nói gấp gáp quen thuộc, nghe hết sức sốt ruột.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía Lục Thành.
Hình như là Nghiêm Kính, nàng cứ nằm đây đi, ta ra xem một chút. Lục Thành thật nhanh chui ra ổ chăn, da thịt toàn thân lộ ra rắn chắc. Ngoại trừ lần ở trong rừng cây nhỏ thoáng nhìn qua một chút thì đây là lần đầu tiên Ngưng Hương nhìn thân thể Lục Thành chính diện, nàng xấu hổ đến mức nhanh lập tức nhắm mắt lại.
Trong lòng Lục Thành có việc nên không kịp nhìn thấy tiểu tức phụ ngượng ngùng, sau khi mặc xong xiêm y hắn liền mở cửa phòng bước thật nhanh ra ngoài.
Nghiêm Kính đang đứng ở phía nhà cũ, tối hôm qua hắn say rượu ngủ ở nhà Lục Thành, buổi sáng lại ở Lục gia ăn xong điểm tâm rồi mới đi, bây giờ lại vội vã quay lại, vừa nhìn thấy Lục Thành liền nói: Đã xảy ra chuyện, không phải là ngươi nhờ ta mang bầu rượu sang cho Lý bá sao, ta vừa về nhà thay y phục rồi đi sang vườn trái cây, tìm một vòng mới thấy Lý bá nằm trên mặt đất, hẳn là té từ trên cây xuống , cũng không biết ông đã nằm đó bao lâu rồi, may mắn vẫn còn thở, ta liền vội vàng cõng ông lên trấn trên mời lang trung.
Lang trung nói thế nào? Lục Thành vội vã hỏi, bản lãnh chăm sóc cây ăn quả của hắn đều là do Lý bá dạy, Lục Thành không chỉ kính trọng sư phụ mà còn rất quan tâm trưởng bối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT