Vậy chỉ còn mười bốn lượng nữa là đã đủ chuộc thân rồi. Tố Nguyệt rũ rèm mắt xuống, móng tay thoa sơn đem hạt dưa trong vỏ lấy ra, đưa vào trong miệng.

Ngưng Hương gật gật đầu, Lại tích góp thêm một năm nữa sẽ đủ, thế tử đã hai mươi, năm nay chắc có lẽ sẽ đính hôn, sang năm đón dâu, chúng ta đi tìm thế tử phu nhân nói... Đúng rồi, trong tay tỷ có bao nhiêu tiền? Không phải muội dạy tỷ đâu, nhưng bây giờ tỷ nên tích góp không thể tiền, tiếp tục tiêu tiền như nước giống như trước kia nữa.

Sau đó đưa mắt liếc nhìn hoa lụa trên đầu của Tố Nguyệt.

Tiến lương hàng tháng của nàng ngoài việc gửi về nuôi gia đình nàng còn phải dành dụm để trả nợ, Tố Nguyệt thì khác, nàng ấy gần như dùng hết tiền chi vào việc ăn diện, trong tay nàng ấy chỉ sợ không còn bao nhiêu tiền.

Tố Nguyệt cũng không hề biết xấu hổ, ngẩng cao đầu đắc ý nói: Tỷ còn bảy lượng, nhiều hơn muội rồi, muội không có tư cách quản ta.

Ngưng Hương tức giận đến buồn cười, cùng nàng tính sổ, Muội mới vừa tốn năm lượng mua đất, tỷ không biết xấu hổ còn đem so với muội?

Tố Nguyệt mặc kệ, xác định tiền mình nhiều hơn, hai người tranh chấp, một tiểu nha hoàn đột nhiên đi đến, xa xa hướng về các nàng ngoắc ngoắc, Hai vị tỷ tỷ còn ở đằng kia chơi đùa gì đó, đến phiên chúng ta đến tú phòng đo quần áo rồi !

Hạ nhân ở Hầu phủ này, một năm bốn mùa đều thường xuyên có quần áo mới, lớn tuổi không cần đo lại, nhưng vóc dáng của các nàng vẫn còn thay đổi thì mỗi năm phải đo một lần, tránh cho xiêm y khi may ra mặc không vừa, bước ra ngoài sẽ làm mất mặt của Hầu phủ.

Đều tại muội đó, hại tỷ thiếu chút nữa đã quên rồi! Tố Nguyệt lập tức nhảy dựng lên, nhanh chân vừa chạy vừa sai khiến Ngưng Hương, Tỷ đi trước, muội thu dọn xong đồ thì mau đuổi theo!

Thanh âm nàng nhẹ nhàng, Ngưng Hương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cất kỹ hạt dưa vào băng ghế, lại đóng cửa, cũng có chút hưng phấn mà đi, sau đó liền gặp Tố Nguyệt đứng ở cửa viện đợi nàng, đôi giày vải màu hồng đào lấp ló bên dưới làn váy, thanh tú động lòng người còn đẹp hơn cả những đóa mai đang khoe sắc.

Ở tú phòng Trấn Bắc Hầu phủ lúc này hết sức náo nhiệt, bọn nha hoàn trong viện khác đã sớm đến chờ.

Tố Nguyệt và Ngưng Hương làm việc ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, nên địa vị chỉ kém hơn nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão phu nhân bên kia một chút, đương nhiên là có người hâm mộ các nàng, cũng có người ghen tị, hai người đi thẳng vào trong, nghe được không ít tiếng nói chuyện linh tinh.

Tố Nguyệt làm như không nghe thấy, thân mật kéo cánh tay của Ngưng Hương.

Số lần Ngưng Hương nghe được quá nhiều, cũng không để trong lòng, chỉ là không giống được Tố Nguyệt cứ nói cười ríu rít như vậy.

Bên trong tú phòng, quản sự Vạn cô cô thấy hai nàng đến, mặt lập tức tươi cười, tự mình lấy cây thước trong tay tiểu nha hoàn chào hỏi: Hai đóa hoa xinh đẹp mau mau đến đây, , để cô cô xem xem các ngươi lại lớn bao nhiêu. Bà là thợ may, ai mặc đồ do bà may mà trở nên xinh đẹp là bà thích người đó, và lúc nay cũng sẽ dụng tâm hơn bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play