Sáng sớm ngày đầu xuân lạnh buốt, bên ngoài nước đã đóng thành băng, người trong thôn đều lười biếng không muốn làm gì cả, tất cả đều chờ đến lúc trời sáng hẳn mới bắt đầu nấu cơm.

Lý thị ngủ dậy sớm nhất sau đó lấy củi chuẩn bị đi nấu cháo.

Củi là thân ngô được phơi khô từ năm ngoái, cây dài được bẻ thành mấy đoạn, nổ tí tách trong lò.

Ngưng Hương đang ngủ say giấc không hề nghe thấy, sau khi được sống lại một lần nữa, gặp được đệ đệ đã từng biến mất, cho nên đêm nay nàng ngủ cực kì an giấc, cũng là giấc ngủ nướng đầu tiên sau khi nàng trở thành nha hoàn.

Nhưng A Mộc lại nghe thấy được, bé khẽ ngáp dài một cái, từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cái gáy của tỷ tỷ.

Tỷ tỷ ngủ quay lưng lại với bé, mái tóc đen thật dài có chút rối tung, có lẽ tối qua lúc ngủ bé không cẩn thận đã đè lên tóc tỷ tỷ khiến cho tỷ tỷ bị đau.

A Mộc nháy mắt mấy đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc của tỷ tỷ bị bé đè lên, động tác cực kỳ cẩn thận.

Phía trong phòng bếp đột nhiên vang lên giọng nói nghi hoặc của nhị tỷ tỷ, Đại tỷ vẫn chưa ngủ dậy sao?

Đại bá lập tức trả lời: Chắc là hôm qua đã mệt mỏi lắm, con cứ rửa mặt trước đi, đừng nói chuyện lớn tiếng, nước nóng ta đã nấu xong rồi.

Sau đó trong phòng bếp chỉ còn những âm thanh bẻ củi.

A Mộc vốn định lại gần xem tỷ tỷ đã tỉnh hay chưa, nhưng khi nghe Đại bá mẫu nói tỷ tỷ mệt mỏi, bé cũng không dám động đậy nữa, sợ mình làm tỷ tỷ tỉnh giấc, chỉ là nghe thấy tiếng Nhị tỷ tỷ rửa mặt ở bên ngoài, A Mộc đột nhiên rất muốn đi tè.

Bé cố gắng nghẹn lại, nhưng dần dần lại nhịn không được nữa.

A Mộc cảm thấy khó chịu, nhìn sang bên cạnh lại không thấy tỷ tỷ có động tĩnh gì, bé liền nhẹ nhàng leo ra khỏi chăn, run rẩy kéo bộ y phục bằng vải bông bị đè dưới chân ra, cuối cùng cũng rú ra được, do bé cố dùng sức rút ra, kết quả vấp phải quần nên không cẩn thận ngã xuống, vừa vặn ngã ở trên người tỷ tỷ.

Ngưng Hương giật mình tỉnh giấc thì thấy trong phòng đã sáng rõ, thấy đệ đệ đang mặc quần áo, phát hiện bản thân mình thế nhưng đã ngủ nướng nên nàng vội vàng ngồi dậy, giúp đệ đệ mặc đồ.

Tỷ tỷ ở Hầu phủ phải làm rất nhiều việc đúng không? A Mộc chăm chú nhìn khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng của tỷ tỷ, nhỏ giọng hỏi.

Ngưng Hương nở nụ cười, đỡ bé đứng lên rồi khoác chiếc áo bông vào, Sao lại hỏi như vậy?

A Mộc ngoan ngoãn nói: Đại bá mẫu nói tỷ mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play