Sau này A Mộc không được phép đi Bắc Hà nữa biết chưa? Ngưng Hương hôn lên đỉnh đầu đệ đệ, nhẹ nhàng dặn dò, Muốn đi nghịch nước thì phải kêu đại ca dẫn đệ đi, nếu như đại ca không rảnh thì còn nhị tỷ, tỷ không cho phép đệ đi cùng Đại Tráng, chẳng may đệ rơi xuống nước thì biết làm sao?

Bởi vì chuyện này xác thực đã từng xảy ra, tuy nàng không khóc nhưng khi nghe thấy cũng rất sợ hãi và đau lòng.

A Mộc đã có thể cảm nhận được tâm tình của người lớn, tuy trong bóng tối không nhìn thấy tỷ tỷ nhưng bé cũng duỗi bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, Tỷ tỷ đừng khóc, đệ sẽ nghe lời tỷ tỷ mà.

Tỷ đệ hai người đều yêu thương lẫn nhau, nhiều hơn cả là sự vui mừng sau bao ngày cửu biệt trùng phùng xa cách, cả hai trò chuyện một lát đã ngủ thiếp đi mất.

Trong nhà Lục gia ở thôn bên cạnh, mấy huynh đệ của Lục Thành cũng đã đi ngủ, còn A Đào thì ngủ một mình ở phòng phía tây.

Trong phòng phía đông, hai cha con Lục Thành ngủ ở nơi ấm nhất là đầu giường gần lò sưởi, Lục Ngôn ngủ ở giữa, Lục Định nhỏ nhất mới mười ba tuổi ngủ ở ngoài cùng, cũng có thể nói là nơi lạnh nhất, nhưng hắn không hề có chút oán hận nào, bởi vì….

Đêm khuya yên tĩnh, A Nam đột nhiên a a khóc hai tiếng, trong nháy mắt Lục Thành cùng Lục Ngôn đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra tiểu tử thúi này muốn đi tè.

Lục Thành vừa mới đứng dậy thì phát hiện đũng quần của hắn đã nóng lên.

Hắn lập tức cứng đờ tại chỗ.

Lục Ngôn đã mặc áo khoác lên người. Tiểu tử này nửa đêm thường muốn đi tè còn muốn uống sữa, trong chiếc nồi bên ngoài đã đặt sẵn một chén sữa dê, trong lò vẫn luôn giữ lửa để chén sữa vẫn luôn ấm áp. Hai huynh đệ một người đưa bé đi tè còn một người thì đi nhóm lửa, phối hợp chuyện này đã hơn nửa năm thành quen, ai ngờ Lục Ngôn vừa châm đèn thì thấy đại ca ngồi chỗ cũ không hề nhúc nhích.

“Lại đái dầm sao?” Lục Ngôn chợt hiểu hỏi.

Lục Thành nhìn bé con bên trong ổ chăn đã làm chuyện xấu mà vẫn còn mặt mũi khóc rầm rì, hắn khẽ thở dài, rủ mắt nói: Đệ tìm giúp ta cái quần trước.

Lục Ngôn chỉ vào đầu giường gần lò sưởi nói: Không phải đều đặt dưới chiếc chăn sau? Đặt ở dưới lớp chăn, quần sẽ ấm áp, một khi A Nam tè là có thể tiện tay đổi cái mới.

Là ta phải thay, nó đã tè lên hết trên người ta. Lục Thành sờ sờ cái mông của A Nam, thấy không có việc gì mới chui ra ổ chăn nhìn lại bản thân, quần áo ướt mèm giống như hắn mới là người đái dầm, cũng không biết tư thế ngủ đêm nay của tiểu gia hỏa kia thế nào mà lại tè như vậy.

Kẻ duy nhất không có động tĩnh ở trong ổ chăn đột nhiên bật cười.

Lục Thành nhíu mày nhìn sang, lão Tam Lục Định lập tức rúc đầu vào ổ chăn.

Lục Ngôn nhìn đại ca nhà mình, bởi vì quần ướt cho nên đồ vật bên trong hiện lên rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm mà không cười được.

Hắn so với đại ca, hình như chênh lệch có chút lớn...

Hèn nào bị lộ ra mà huynh ấy cũng không thấy xấu hổ.

Lục Ngôn nhanh chóng lấy một cái quần từ trong ngăn tủ ném vào trên giường rồi đi nhóm lửa.

Chiếc quần lạnh buốt, lúc Lục Thành thay nó thì lạnh run cả người, chui vào ổ chăn ấm áp của Nhị đệ nằm một lúc rồi mới về chỗ của mình, đem A Nam còn đang há miệng khóc lóc ngon lành ôm vào trong lòng dỗ dành.

Vì vậy lúc Lục Ngôn dùng muỗng đút sữa cho cháu trong lòng đại ca đã hết thì chui vào chăn đã cảm thấy không còn ấm nữa...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play