Sau khi đồng ý mua xong, Từ Thủ Lương liền đi đến Lưu gia.
Lý thị ra ngoài cửa đi dạo một chút, Từ Hòe cũng có chuyện cần làm, sau khi Ngưng Hương đắp kín mền cho đệ đệ đã ngủ say, mở bao đồ lấy ra một tấm khăn tay bằng lụa đưa cho Từ Thu Nhi, Phu nhân thưởng chút vải thừa cho Lý ma ma, bà lại cho tỷ một ít, nhưng nhỏ quá tỷ cũng không biết dùng làm gì cho nên thêu một chiếc khăn, mười hai tháng sau là sinh nhật của muội muội, cái này coi như là quà tỷ tỷ tặng sớm đi.
Đồ bằng tơ lụa ở đây là vật rất hiếm, Từ Thu Nhi ngạc nhiên mừng rỡ nhận lấy, lật qua lật lại ngắm một chút, sờ vào hoa mai được thêu tinh xảo trên khăn khen: Tỷ tỷ thêu thật là đẹp, còn đẹp hơn so với khăn được bán trong phường thêu nữa!
Ngưng Hương xấu hổ cười cười, khuôn mặt ửng đỏ. Năm ấy lúc nàng mới tiến vào Hầu phủ phải học quy củ, học chữ và học nữ công, nàng học nữ công rất nghiêm túc, muốn về sau có thể thêu khăn cầm tới phường thêu để bán lấy tiền, tích góp đủ tiền sớm một chút mà chuộc thân. Nhưng đến khi nàng có thể thêu được chút ít, hưng phấn kéo Tố Nguyệt đi phường thêu thì chưởng quỹ đã nói là tú nương của bọn họ đã đủ, không cần tìm thêm người, mà tay nghề nữ công của nàng cũng không có xuất chúng để làm cho bọn họ phá lệ.
Cho nên từ đó nàng chỉ có thể cố gắng để dành tiền tiêu vặt hàng tháng mà thôi.
Cái kia là gì vậy? Từ Thu Nhi đang ngắm chiếc khăn hiếm có trong tay, đột nhiên thấy cái đầu gỗ nhỏ trong bao quần áo của tỷ tỷ lộ ra, bèn hiếu kỳ hỏi.
Ngưng Hương cúi đầu, lúc này mới phát hiện bức tượng gỗ mà Bùi Cảnh Hàn đưa đệ đệ, lúc nãy do nàng mải mê đoàn tụ với gia đình nên đã quên mất.
Đồ chơi của Nhị công tử ở trong phủ còn dư lại, cho nên thế tử tiện tay nhét vào trong bao đồ, thế tử biết A Mộc còn nhỏ nên đã thưởng cho tỷ. Ngưng Hương cầm lấy tượng gỗ, rủ mắt nói dối.
Nhưng nhìn nó giống như mới vậy. Từ Thu Nhi cầm lấy bức tượng gỗ Võ Tòng đánh hổ, trong lòng cảm khái, Những công tử nhà giàu đúng là khác biệt, đồ chơi còn mới như vậy đã ném, nếu đổi lại là A Mộc, chơi đến tróc sơn hắn vẫn coi là bảo bối.
Ngưng Hương nghe muội muội nói như vậy liền nhìn tượng gỗ, nhớ tới Nhị công tử tức giận mà kéo miếng ngọc bội bên hông ném xuống đất, đồng ý gật gật đầu, hài tử nhà giàu so với nhà nghèo, quả thực chính là trên trời dưới đất.
Trong lúc hai tỷ muội còn đang nói chuyện, ở ngoài cửa lớn truyền đến âm thanh của hai người nam nhân, trong đó một người là Từ Thủ Lương, người còn lại...
Là Lưu thúc! Từ Thu Nhi thấp giọng nhắc nhở Ngưng Hương, hai tỷ muội vội vã xuống giường mang giày, ra ngoài đón người.
Cùng là người trong thôn, Lưu Toàn đã gặp Từ Thu Nhi nhiều lần, ngược lại thấy Ngưng Hương lạ mắt, dừng chân nhìn Ngưng Hương một lát mới kinh ngạc nói: Chớp mắt một cái mà Hương Nhi đã thành đại cô nương lớn như vậy rồi, ta xém chút nữa không nhận ra cháu!
Hắn vẫn còn nhớ Ngưng Hương lúc mười một tuổi, bộ dáng gầy tong gầy teo, ăn mặc cũ rách lại thêm thân hình không nẩy nở, ở trong thôn không tính là đặc biệt, hiện tại đã ba năm trôi qua, tiểu cô nương bây giờ đã có khuôn mặt trắng nõn non mềm như nước, mặc dù đang mặc chiếc áo khoác dày cộm nhưng bộ dáng mảnh mai đó không thua kém các cô nương khác chút nào.