Ăn cái gì không cần ngươi quan tâm! Lý thị thấy tiểu tử thúi được voi đòi tiên, lại rống lên một câu.
Đại Tráng bị dọa vội vàng chạy đi.
Đuổi được kẻ cố ý đến ăn chùa , Lý thị muốn mở miệng quở trách cháu gái thì bị Từ Thu Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo Ngưng Hương chạy vào phòng, ngoài miệng thúc giục mẫu thân, Nương nấu cơm nhanh lên, chúng con đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng cả rồi!
Lý thị nặng nề hừ một tiếng, tiếng thái rau vang lên bang bang vang, vừa cắt vừa lẩm bẩm thói hư tật xấu của mẫu thân Đại Tráng.
Giọng nói thao thao bất tuyệt nhưng Ngưng Hương cảm thấy cực kì thân thiết.
Sau khi bánh bột bắp được vớt ra khỏi nồi, Ngưng Hương đem chiếc bánh bao cải trắng nhân thịt mà Lý ma ma đã cho nàng bỏ vào trong nồi hấp nóng lên cho A Mộc ăn.
A Mộc tuy nhỏ nhưng có thể ăn rất nhiều, ăn xong bánh bao còn muốn ăn thêm bánh bột bắp. Bánh bột bắp được nướng rất lớn, còn lớn hơn cả mặt của A Mộc, Lý thị sợ cháu trai ăn không hết nên cắt nhỏ ra cho bé, nhưng A Mộc không vui mà muốn cầm cả cái để ăn. Lý thị tức giận gắp một cái bánh bỏ vào trong chén của bé, Hôm nay cháu mà ăn không hết thì coi chừng ta!
A Mộc toét miệng cười, sau đó cầm bánh bột bắp... ăn hết cải trắng và nhân bánh bên trong.
Đã có vỏ bánh bao trắng thì vỏ bánh bột ngô bé không thèm ăn.
Lý thị làm bộ muốn đánh bé, Từ Thủ Lương lại cười ha hả ngăn lại rồi đem phần bánh cháu trai ăn còn dư bỏ vào trong chén mình.
Một nhà ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong Đại Tráng không tới tìm A Mộc nữa, mà A Mộc cũng không nhớ tới nó, mọi người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi để nói chuyện, bé nằm ở trên đùi tỷ tỷ, vừa nghe giọng nói êm dịu của tỷ tỷ, vừa được tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu khiến bé cực kỳ thoải mái cho nên đã ngủ thiếp đi.
Mọi người trong lúc nói chuyện đều hạ thấp âm thanh.
Từ Thủ Lương nói: Hương nhi, con trai nhỏ của Lưu Toàn trong thôn chúng ta sắp cưới vợ , bên nhà gái đòi năm lượng sính lễ, ngoài ra còn các chi phí khác để mời khách, nhưng nhà Lưu Toàn lại không có tiền, cho nên hắn muốn đem hai mẫu đất của hắn ở thôn tây bán tám lượng bạc. Ba năm nay cháu đưa tiền cho chúng ta, chúng ta chỉ dùng một ít, còn dư lại thì để dành cho cháu, tổng cộng được hơn hai ba lượng, cháu xem có thể gom thêm cho đủ tám lượng không? Chúng ta mua lại rồi sẽ để A Mộc đứng tên trên đó.
Người trong thôn đều dựa vào đất mà kiếm cơm, đất lúc nào quan trọng hơn bất cứ gì khác, chỉ khi khó khăn mới đành phải đem bán, chỉ có mua đất thêm, chứ không ai muốn bán. Ông với Lưu Toàn có quan hệ không tệ, Lưu Toàn lại biết trong tay Ngưng Hương có chút tiền, cho nên hỏi bọn họ có mua hay không trước. Từ Thủ Lương quả thật muốn mua, có đất, tương lai cháu trai cưới vợ mới tốt.
Ngưng Hương cũng động tâm, nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu.
Trong tay nàng hiện có mười một lượng bạc, mua xong còn dư lại sáu lượng, thời gian Bùi Cảnh Hàn xuất chinh còn một năm rưỡi nữa, nàng vẫn có thể tích góp đủ tiền chuộc thân.
Dạ được, nhờ Đại bá phụ hỏi Lưu thúc một chút, tháng sau cháu đưa bạc cho ông ấy được không? Ngưng Hương đè nén sự hưng phấn nói.
Thật ra, năm đó lúc nàng bán mình cũng không đau lòng bằng lúc bán đất...
Trong lúc bọn họ đang thương lượng chuyện mua đất thì ở thôn bên cạnh, Lục Thành cũng đang tính toán với đệ đệ và muội muội.
Lưu thúc nói, nếu như thôn bọn họ không có ai mua thì sẽ đem bán cho chúng ta. Hai nhà kề nhau cho nên hàng năm vào đợt thu hoa màu cũng sẽ liên hệ với nhau, ba anh em Lục Thành sau khi làm xong chuyện nhà mình cũng qua giúp Lưu gia đôi chút, bởi vậy quan hệ của hai nhà cũng không tệ.
Lão Nhị là Lục Ngôn, lão Tam là Lục Định đều nghe theo đại ca.
A Đào bảy tuổi ôm hộp đựng tiền, đếm đi đếm lại hết sức không muốn, Thật vất vả mới có được mười hai lượng, nếu mua xong sẽ hết tiền rồi!
Đại ca làm việc ở vườn trái cây của lão gia gia đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lần trước cưới chị dâu đã tiêu xài hết, sau khi kiếm thêm được chút ít lại vì chữa bệnh cho chị dâu và xử lý tang sự lại xài hết, đã vậy còn lấy tiền đã đồng ý mua vòng tay cho nàng để mua một con dê cái lấy sữa cho đứa cháu nhỏ. Mấy thứ đó đều là đáng để xài, A Đào biết rõ, nhưng bây giờ trong nhà mới có thêm chút tiền nên nàng không muốn đại ca lại lấy đi hết.
Lục Thành sờ đầu muội muội cười, Không sao, tiền tiêu hết vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa nếu có đất chúng ta mới dễ cưới chị dâu về nhà cho muội.
Trong lúc hắn nói những lời này, trên mặt của hắn lại đang nở nụ cười đầy thâm ý.