Nghĩ cũng đừng nghĩ, nàng làm sao cũng phải vì Nguyệt Phi Nhan tìm một con đường sống.
Ngươi tên điên này.
Sắc mặt đại trưởng lão biến thành độc ác, thân hình nhanh lùi lại, trong chớp mắt trốn trong đám người.
Mau lui lại.
Người đội săn bắn đều nhanh chóng lui lại.
Lập tức, cả viện đều trống đi hơn phân nửa.
Khụ khụ...
Nguyệt Chủ ho nhẹ hai tiếng, vết thương bị kéo ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Dù như như vậy, đội săn bắn cũng không ai dám tiến lên.
Vì vừa xấu hổ, vừa sợ hãi thật.
- Canh giữ nơi này, chờ sau khi trời sáng, người của bộ lạc Thiên Thụ đến rồi nói tiếp.
Đại trưởng lão tức giận, phất tay áo rời đi.
Hắn không có mặt mũi ở lại, bị Nguyệt Chủ phô trương thanh thế dọa cho phát sợ.
- Vâng.
Người của đội săn bắn vội rời đi căn phòng.
Nguyệt Phi Nhan quan tâm hỏi:
- Mẹ, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, ngươi nhanh đi thu dọn một chút.
Nguyệt Chủ thúc giục nói.
Vì sao?
Nguyệt Phi Nhan ngẩn người, kịp phản ứng hỏi:
- Mẹ, ngươi muốn?
Nguyệt Chủ đắng chát cười một tiếng:
- Ta giúp ngươi mở một con đường, ngươi ra ngoài, đi tìm bọn Mục Lương.
Bây giờ bà muốn liều mạng, bất kể mạng sống với mấy người này.
- Nguyệt Chủ, để chúng ta hộ tống ngài và đại tiểu thư ra ngoài đi.
Vệ Cảnh tiến lên phía trước nói.
- Đúng, giao cho chúng ta đi.
Mười mấy người đồng thời nói.
- Các ngươi còn có người nhà đúng không?
Nguyệt Chủ lắc đầu từ chối, không thể để cho những người tín nhiệm bà chịu chết không công. Bà ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sắc trời hơi sáng, thở dài nói:
- Nếu như có thể liên hệ với Mục Lương, dựa vào bản lãnh của hắn, tuyệt đối có thể mang ngươi đi.
Hiện tại, người duy nhất có thể cứu họ, chỉ có Mục Lương.
Nhưng, Nguyệt Chủ không cho rằng Mục Lương sẽ vô duyên vô cớ tới cứu họ.
- Mẹ không đi, ta cũng không đi.
Nguyệt Phi Nhan cắn môi dưới lắc đầu.
- Nghe lời, hai chúng ta ở lại, tương lai tuyệt đối sẽ sống rất khó khăn.
Nguyệt Chủ nghiêm khắc nói.
- Không, ta sẽ không.
Nguyệt Phi Nhan nước mắt rưng rưng, cố chấp lắc đầu.
- Ai nha xem ra, ta tới rất đúng lúc.
Một âm thanh trêu chọc vang lên, truyền tới từ trên nóc nhà.
- …
- Người nào ở phía trên?
Mười mấy người Vệ Cảnh, nhanh chóng ngẩng đầu, bảo vệ hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan ở phía sau.
Bọn họ nhìn thấy, phía trên nóc phòng có một thanh niên mặc quần áo màu trắng một, đang ngồi trên nóc nhà, tay chống cằm, cười yếu ớt nhìn bọn họ.
Bên cạnh người thanh niên, có một cô gái mang mặt nạ, kế tiếp có một cô gái đầu trùm mảnh vải nhỏ.
Ăn mặc như vậy, thần thái thản nhiên như vậy, cũng đột nhiên xuất hiện ở trên mái nhà, mang đến một cảm giác thần bí khó lường.
- Mục Lương, các ngươi không phải trở về nhà trọ rồi sao?
Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hô.
Họ mới nhắc tới Mục Lương, hiện tại người lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt họ, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.
- Ta nhìn thấy bên đây rất náo nhiệt, hiếu kỳ nên tới xem một chút.
Mục Lương giang tay ra, bộ dáng như 'Ta chính là sang đây xem kịch'.
- Bọn họ là người quen của Nguyệt Chủ sao?
Vệ Cảnh nhíu mày hỏi.
Người thanh niên trước mắt này mang đến cho hắn cảm giác tràn ngập nguy cơ, còn muốn cảm thấy nguy hiểm hơn so với đối mặt một con hung thú trung cấp.
- Ừm, có thể xem là một người bạn!
Con mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ lóe ra sự mừng rỡ.
Có Mục Lương ở đây, mẹ con hai người họ sẽ có niềm tin rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Tình cảnh hiện tại của các ngươi, dường như không tốt lắm.
Mục Lương đứng lên từ trên nóc nhà, hán phục phất phới, phiêu dật rơi vào bên cạnh hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan.
- Đã làm cho ngài Mục Lương chê cười.
Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Chủ có hơi xấu hổ.
Mới không lâu, bà còn muốn Mục Lương tiếp nhận bộ lạc Nguyệt Đàm làm Nguyệt Chủ, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, hoàn toàn chính là đang tát vào mặt Nguyệt Thấm Lam bà.
- Có cần ta giúp ngươi giải quyết bọn họ hay không? Chỉ cần cho ta một khoản tinh thạch của hung thú là có thể.
Mục Lương liếc mắt một cái vào trước sân cửa chính, có ý muốn động thủ.
Từ sau khi anh được cường hóa, cũng chưa từng động tay động chân nghiêm chỉnh lần nào.
- Không cần, giải quyết được trong chốc lát, không giải quyết được một đời.
Nguyệt Chủ khổ sở lắc đầu.
Lòng người bộ lạc Nguyệt Đàm đã mất, tất cả mọi người đều đồng ý sát nhập với bộ lạc Thiên Thụ, hưởng thụ được càng nhiều nguồn nước hơn.
Từ tối hôm nay, trong lúc giằng co, Nguyệt Chủ đã nhìn ra được, nên hoàn toàn tuyệt vọng đối với bộ lạc Nguyệt Đàm, bị những người này tổn thương tận sâu trong lòng.
- Vậy các ngươi định làm như thế nào?
Mục Lương kinh ngạc nhíu mày, trước mắt người phụ nữ xấu bụng này không ngốc, đã biết bản chất của chuyện lần này.
Từ khi đám người kia bắt đầu chất vấn Nguyệt Phi Nhan đến lúc ra khỏi cửa phòng, anh đã ẩn thân ngồi trên mái nhà nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Nếu Nguyệt Chủ vượt qua cửa ải khó khăn lần này, bộ lạc Nguyệt Đàm từ đây cũng không trở về được như trước kia.
- Chúng ta...
Con ngươi màu xanh nước biển của Nguyệt Chủ hiện lên một tia mê man.
Bà hé miệng khổ sở nói:
- Chuyện sau này còn chưa nghĩ ra, trước tiên rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm rồi hãy nói. Đúng vậy, các nàng về sau làm gì, bây giờ rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm có thể đi chỗ nào?
- Có muốn đi thành Huyền Vũ hay không?
Mục Lương bình tĩnh mời.
- Đi thành Huyền Vũ?
Khuôn mặt quyến rũ của Nguyệt Chủ hiện lên tia ngạc nhiên.
- Ừm hừ! Thành Huyền Vũ chúng ta cần nhân tài như ngươi vậy.
Mục Lương ăn ngay nói thật.
- Ta muốn hỏi một chút, thành Huyền Vũ cách nơi này xa không?
Vẻ mặt của Nguyệt Chủ chăm chú hỏi.
- Không xa, rất gần.
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười mơ hồ.
- Không xa? Nhưng nếu gần đây, ta chưa bao giờ nghe nói qua có thành Huyền Vũ.
Nguyệt Chủ nghi ngờ, chau lại lông mi và đôi mắt đẹp.
Sau đó, trong đầu bà không ngừng suy nghĩ, hiếu kỳ hỏi:
- Không lẽ thành Huyền Vũ các ngươi là thành trì lớn mới xây dựng gần đây?
- Có thể cho là như vậy.
Nụ cười bên khóe miệng của Mục Lương cứng đờ, ngượng ngùng quay đầu đi.
Anh cũng không thể nói thành Huyền Vũ còn chưa thành lập, chính là muốn kéo mấy người các ngươi cùng nhau gia nhập, trở lại thành lập thành Huyền Vũ!
Nếu nói như vậy, Hứa Nguyệt chủ sẽ nhìn anh như nhìn người bị bệnh tâm thần.
- Kỳ quái, ta làm sao không có nhận được tin tức.
Nguyệt Chủ thì thào lẩm bẩm một câu, luôn cảm giác có cái gì đó không đúng.
Nguyệt Phi Nhan an tĩnh đứng ở bên cạnh, cũng không chuẩn bị chen vào nói, một ít quyết định phải để mẹ cô làm.
- Không gia nhập cũng không quan hệ, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi.
Mục Lương nhìn ra Nguyệt Chủ quấn quýt, nhẹ giọng nói:
- Chỉ cần cho ta tinh thạch của hung thú, ta có thể hộ tống các ngươi rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Có vài việc, anh sẽ không nói ra, như chuyện của Rùa Đen.
Trên thực tế, nếu nói đúng Rùa Đen chính là thành Huyền Vũ chân chính, chỉ là còn chưa xây dựng phòng ốc gì thôi.
- Không phải, ta muốn hỏi thêm một vấn đề.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Chủ ngưng trọng.
- Ngươi hỏi đi.
Mục Lương có hơi tò mò người phụ nữ xấu bụng sẽ hỏi cái gì.
- Nếu như ta và Phi Nhan gia nhập thành Huyền Vũ, chúng ta cần phải làm những chuyện gì?
Nguyệt Chủ nhất muốn biết là bản thân cần phải làm gì.
Bộ lạc Thiên Thụ muốn mẹ con họ tới nối dõi tông đường, đây là chuyện bà ghét nhất.
Lão nương còn chưa từng yêu đương, nghĩ sao bảo ta sanh con cho thủ lĩnh bộ lạc Thiên Thụ? Không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ hắn đều không có.
- Đây sẽ do các ngươi tự quyết định, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi làm chuyện gì.
Mục Lương chưa có cơ cấu thành Huyền Vũ, cho nên đương nhiên sẽ không an bài Nguyệt Chủ làm gì!
Chờ thành Huyền Vũ thành lập xong, Nguyệt Chủ tự nhiên sẽ có việc để làm, tìm được vị trí của mình.
-...
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hiện lên ý cười, thầm nghĩ Mục Lương rất xấu xa, thành Huyền Vũ còn không thành lập, đã lừa dối người khác gia nhập vào.
- Tự do như thế?
Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Chủ tràn ngập tia kinh ngạc.
Đây xem bà như dân chúng thành bình thường mời đến? Không coi trọng năng lực của bà sao?
Phải biết rằng, bà chính là một vị Giác Tỉnh Giả cấp sáu, đặt ở các thành trì đều là cường giả có danh vọng.
- Tự do không tốt sao?
Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười.
- Không phải, rất tốt.
Nguyệt Chủ mờ mịt lắc đầu, nhưng có hơi không tin tưởng.
- Không bằng, ngươi đến xem thành Huyền Vũ rồi quyết định?
Mục Lương khéo léo liếc nhìn bộ dáng của cô gái tóc đỏ một cái.
Anh biết Nguyệt Chủ lo lắng, nếu như một thân một mình, Hứa Nguyệt chủ sẽ rời đi cùng anh.
- Đi, ta đi xem thành Huyền Vũ rồi quyết định, nếu như thích hợp, ta sẽ dẫn Phi Nhan gia nhập vào.
Nguyệt Chủ cảm thấy xem trước lại gia nhập cũng không tệ.
Như vậy bà sẽ không có buồn phiền ở nhà, dù sao nếu như bây giờ đáp ứng, lại không phải gia nhập, như vậy làm trái tín niệm làm người của bà.
- Mẹ, chúng ta sẽ đi thành Huyền Vũ sao?
Nguyệt Phi Nhan mừng rỡ hỏi.
Cô đã bắt đầu ước mơ cuộc sống ở thành Huyền Vũ.
Có báo chí xem, ăn cơm trưa ngon, có thể uống lá trà của Tinh Huy Trà Thụ.
- Ừm, chúng ta đi nhìn trước.
Nguyệt Chủ nhoẻn miệng cười, cả người ung dung rất nhiều.
- Nguyệt Chủ, xin cho bọn thuộc hạ theo ngươi.
Vệ Cảnh tiến lên một bước, khom người khom lưng thỉnh cầu nói.
Phía sau hắn có mười mấy thành viên đội săn bắn, đều khom người khom lưng thỉnh cầu.
- Các ngươi cũng muốn cùng chúng ta đi đến thành Huyền Vũ?
Vẻ mặt của Nguyệt Chủngẩn người.
- Vâng.
Vẻ mặt của Vệ Cảnh đau khổ, râu mép mấp máy.
Bất kể là bộ lạc Nguyệt Đàm, vẫn bộ lạc Thiên Thụ đã không có đất dung thân cho mười mấy người bọn h.
- Cái này...
Nguyệt Chủ quay đầu nhìn về phía Mục Lương, mang nhiều người như vậy đi đến thành Huyền Vũ, đã không phải là chuyện bà có thể làm chủ.
- Có thể, đều có thể đi tới thành Huyền Vũ.
Khóe miệng của Mục Lương nở nụ cười càng thêm xán lạn.
Anh ngồi ở trên mái nhà, quan sát qua mười mấy người Vệ Cảnh, mỗi người đều là người trung thành, dũng khí và phẩm tính đều rất tốt.
Có những tinh anh này đến giúp đỡ tổ kiến thành Huyền Vũ, hoàn toàn là một khởi đầu tốt đẹp.
- Cảm ơn.
Vệ Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như không cho bọn họ đi theo, hắn chỉ có thể mang theo mười mấy gia đình đi lưu lạc, hoặc tìm một bộ lạc gia nhập vào.
- Các ngươi còn có phải chuẩn bị gì không?
Mục Lương quét nhìn đám người, hỏi:
- Nếu không có, bây giờ chúng ta sẽ rời đi?
- Có, ta muốn trở về mang theo vợ và các con cùng nhau rời đi.
Vệ Cảnh ngượng ngùng gãi râu mép.
- Còn có ta, ta muốn dắt theo chị gái.
- Ta cũng muốn trở về.
Mười mấy người đội săn bắn dồn dập mở miệng, bọn họ bỏ qua toàn bộ đến giúp Nguyệt Chủ.
Nếu bọn họ chết rồi, bộ lạc Nguyệt Đàm cũng sẽ không làm khó người nhà của bọn họ.
Nhưng nếu như bọn họ theo Nguyệt Chủ chạy thoát, kết quả kia sẽ hoàn toàn khác nhau, khả năng người nhà sẽ bị liên lụy.
- Các ngươi có thể đi ra ngoài sao?
Mục Lương ngắm nhìn sân cửa chính.
Anh thầm đếm số người bên ngoài, nếu như người mười mấy gia đình cùng nhau rời đi, khoảng chừng có chừng năm mươi người.
Như vậy, nhóm dân bản địa đầu tiên của thành Huyền Vũ đã có.
Hơn nữa, một thân một mình gia nhập vào, cũng không giống với chuyện mang theo người nhà gia nhập vào.
Đây đại biểu cho suy nghĩ sinh sống lâu dài.
- Nếu như chỉ chúng ta rời đi, bọn họ cũng sẽ không ngăn cản.
Vệ Cảnh thở dài nói.
Người bên ngoài, cũng chỉ vì ngăn cản Nguyệt Chủ.
- Vậy các ngươi trở về chuẩn bị đi, mang theo người nhà đến cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm, sau đó ta tới đón các ngươi.
Mục Lương không thể nào từng bước từng bước hộ tống từng gia đình, chỉ có thể một lần dẫn theo một đám người tập thể rời đi.
- Được.
Vệ Cảnh gật đầu.
Hắn dẫn đầu đi nhanh về ra ngoài cửa viện, trở về mang theo vợ con chuẩn bị rời khỏi bộ lạc Nguyệt Đàm.
Mười mấy người đội săn bắn cũng rời khỏi theo.
Quả nhiên, ngoài sân cửa chính chỉ truyền tới rối loạn tưng bừng, cũng không có ai làm khó đám người Vệ Cảnh rời khỏi.
- Hiện tại, các ngươi đi thu dọn một chút, sau đó cùng ta rời khỏi.
Mục Lương nhẹ giọng nói đối với hai người Nguyệt Chủ.
- Chúng ta không thể đi bây giờ.
Nguyệt Chủ lắc đầu, giọng nói yếu ớt nói:
- Nếu như hiện tại chúng ta đi theo ngươi, bọn Vệ Cảnh cũng sẽ bị bắt lấy.
Hiện tại, hai mẹ con bà đột nhiên biến mất, như vậy đám người Vệ Cảnh chính là hiềm nghi lớn nhất, tuyệt đối sẽ bị bắt lại thẩm vấn.
- Như vậy, ngươi định làm gì?
Mục Lương không nói mình có thể cứu người ra, ngược lại muốn biết suy nghĩ của người phụ nữ xấu bụng.
- Ta sẽ dẫn Phi Nhan cùng nhau đến cửa chính bộ lạc Nguyệt Đàm, chờ ngươi tới đón chúng ta.
Nguyệt Chủ quyến rũ nhẹ nháy mắt một cái với Mục Lương.
- Ngươi là muốn làm bộ đáp ứng bọn họ?
Khóe miệng của Mục Lương khẽ nhếch, người phụ nữ xấu bụng thật không hổ là người phụ nữ trưởng thành, sức khiêu khích mị lực có chút lớn.
- Đúng.
Nguyệt Chủ cảm thấy chỉ có như vậy, mới có thể mang theo mọi người cùng nhau rời khỏi.
- Được, như vậy ta cũng sẽ đỡ tốn sức.
Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.
Trước tiên, anh có thể trở về tiến hóa Rùa Đen, nếu không... Năm mươi mấy người thật sự có hơi chặt.
Hơn nữa, cuối cũng vẫn phải biểu diễn một ít thực lực, làm cho đám người Nguyệt Chủ biết, đi theo anh, rời khỏi là một chuyện tốt.
…
Trời bắt đầu sáng, nhưng mặt đất vẫn chưa thấy rõ.
Bên ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm, Mục Lương mang theo Ly Nguyệt, Vưu Phi Nhi đi về phía Rùa Đen.
- Nguyệt Chủ, đột nhiên cho ngươi tinh thạch hung thú, bà ấy có có dụng ý gì?
Ly Nguyệt nhìn một túi tinh thạch hung thú lớn trong tay Mục Lương.
Lúc chia tay, Nguyệt Chủ bảo Nguyệt Phi Nhan tất cả tinh thạch hung thú mình có cho Mục Lương.
- Đây muốn xem chúng ta hiểu như thế nào?
Khóe miệng của Mục Lương lại cười nói.
Bà ấy biết chắc chắn anh nhất định sẽ đến cứu họ?
Hoặc đơn thuần là cảm kích?
Dụng ý là nhất định có, tỉ mỉ nghĩ lại cũng rất nhiều.