Hai người Nguyệt Chủ và Nguyệt Phi Nhan tuyệt đối là nhân tài.

Một người là Giác Tỉnh Giả hệ Thủy có thể mạnh mẽ đến phát giác được tình hình nguồn nước trong phạm vi toàn bộ bộ lạc.

Một người là Giác Tỉnh Giả hệ Hỏa có thể một mình đối phó hai người Huyết Đao, Dạ Sài có được sức mạnh cấp ba, có thể thấy được thiên phú mạnh.

Mục Lương muốn xây dựng thế lực, giai đoạn đầu tiên cần nhất chính là một vài tinh anh, dù sao không gian trên lưng Rùa Đá cũng có hạn.

Lần này, anh sẽ ưu tiên tiến hóa Rùa Đá đến động vật thuần dưỡng cấp sáu, không gian phía sau lưng mai rùa dựa theo quy luật trước đó, ít nhất sẽ mở rộng đến mười vạn mét vuông.

Không gian rộng lớn như vậy, có thể chứa được thêm trăm người đã không sai biệt lắm, nhiều hơn nữa thì hoàn toàn không cần thiết.

Nói đơn giản một chút, Mục Lương chính là coi trọng thực và lực thiên phú của hai người, muốn lôi kéo hai người gia nhập “thành Huyền Vũ”, tương lai sau khi xây dựng sẽ trở thành cán bộ.

Thành viên nòng cốt của tổ chức phải tập hợp trước khi xây dựng, nếu không như thế nào kiếm Tinh Thạch hung thú để cho động vật thuần dưỡng tiến hóa đây chứ.

- Các nàng sẽ đồng ý chứ?

Trên gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hiện lên cổ quái.

Trước có, Nguyệt Chủ mời Mục Lương lưu lại làm Nguyệt Chủ của Bộ Lạc Nguyệt Đàm.

Sau có, Mục Lương mời Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan rời khỏi Bộ Lạc Nguyệt Đàm.

- Không bắt buộc.

Mục Lương rất bình thản nói.

Nếu như không muốn gia nhập thì anh sẽ đi tìm một chút nhân tài mới, hoặc là tự mình bồi dưỡng mấy người.

Chỉ là nếu như vậy thì việc thu thập Tinh Thạch hung thú sẽ chậm hơn rất nhiều, dựa theo kế hoạch của anh thì sẽ chậm hơn khoảng nửa năm.

Lúc này, trong sân nhà Nguyệt Chủ.

Hai nhóm người có số lượng cách xa nhau đang giằng co.

Một bên có mười mấy người. Một bên có hai, ba trăm người.

- Vệ Cảnh, ngươi mau tránh ra, ngươi đừng quên là ai đề bạt ngươi lên vị trí đại đội trưởng này.

Gương mặt đại trưởng lão đen lên, tức giận nhìn người đàn ông ở trước mắt.

Ông không ngờ, nhìn thấy thành công ngay ở trước mắt, Vệ Cảnh một trong nhưng đại đội trưởng mà ông kỳ vọng rất cao lại suất lĩnh đội viên cản họ lại.

- Đại trưởng lão, các ngươi làm như vậy là tạo phản, hơn nữa, ta chỉ trung thành với Nguyệt Chủ.

Vệ Cảnh giơ cái khiên lớn lên, một tay cầm thanh đao dài đứng chặn ở trước cổng, không sợ hãi chút nào đối mặt với Đại trường lão.

- Ta chỉ muốn giúp mọi người tìm tới cuộc sống mới, sau này sẽ hoàn toàn không cần sợ không có nước uống.

Đại trưởng lão hiên ngang lẫm liệt hô to:

- Chẳng lẽ, mọi người không muốn có đầy đủ nước uống à?

- Muốn.

Hai ba trăm tên thành viên của đội đi săn hô to.

- Nếu muốn thì chúng ta phải nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, như vậy chúng ta có thể xây thành trì.

Đại trưởng lão dùng lời nói đầy mê hoặc nói to:

- Đến lúc đó, mọi người chúng ta đều có thể vào trong thành ở, cũng không cần phải tiếp tục đau đầu vì nước uống...

- Chúng ta có Nguyệt Chủ ở đây cũng không cần phải đau đầu vì nước.

Vệ Cảnh lớn tiếng đánh gãy. Hắn chỉ mọi người ở đây, nghiêm nghị quát hỏi:

- Hiện tại, Nguyệt Chủ chỉ là thụ một chút tổn thương mà các ngươi đã muốn vứt bỏ nàng à? Lương tâm của các ngươi ở đâu?

- Chúng ta không vứt bỏ Nguyệt Chủ.

Đại trưởng lão nghiêm khắc bác bỏ.

Hắn bước lên nửa bước, dùng giọng điệu tận tình khuyên bảo:

- Chúng ta chỉ là thấy Nguyệt Chủ đã mệt mỏi, chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, Nguyệt Chủ cũng sẽ không cần tiếp tục ngưng tụ nước, có thể có cuộc sống tự do tự tại.

- Vậy tại sao ta lại nghe nói là các ngươi dự định coi Nguyệt Chủ giống như hàng hóa, giao dịch với Bộ Lạc Thiên Thụ vậy?

Vệ Cảnh vạch mặt hỏi lại.

Đúng vậy, nếu như chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, hắn sẽ không phản đối, dù sao chỗ tốt nhiều hơn chỗ xấu, nhiều nhất là có một đoạn thời gian không quen mà thôi.

Nhưng nếu phải dùng Nguyệt Chủ để đổi lấy một cơ hội như vậy thì chuyện này tuyệt đối là vô sỉ.

- Ngươi nghe ai nói vậy? Chuyện này tuyệt đối là lời nói vô căn cứ.

Sắc mặt đại trưởng lão hơi thay đổi, sau đó trấn định nói to:

- Thủ lĩnh của Bộ Lạc Thiên Thụ vừa kế vị, vẫn không có chính thống phu nhân, nhưng hắn lại rất ngưỡng mộ Nguyệt Chủ.

- Nói thật dễ nghe.

Vệ Cảnh cười giễu nói.

Hắn là một chút cũng không tin đại trưởng lão.

Chỉ có đàn ông là hiểu đàn ông nhất, hắn biết thủ lĩnh Thiên Thụ coi trọng Nguyệt Chủ, chẳng qua là vì năng lực thiên phú mới thức tỉnh của đại tiểu thư.

Chỉ cần hai người cưới nhau, sinh ra hậu đại rất có thể sẽ thức tỉnh năng lực giống vậy.

- Các ngươi thật không tránh ra?

Đại trưởng lão đã hơi mất đi kiên nhẫn. Hắn cũng không muốn thúc đẩy chuyện Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ quá nhanh, ai ngờ Nguyệt Chủ lại bị thương, một đoạn thời gian tiếp theo sẽ không ngưng tụ được nước.

Lại bị Nguyệt Phi Nhan mắng một trận, đại trưởng lão trở về thì càng nghĩ càng giận, hoàn toàn không thể nhịn được nữa, thế là hắn bắt đầu liên hệ tất cả mọi người của đội đi săn.

Đồng thời dưới sự hỗ trợ của nội ứng, đại trưởng lão không cần bỏ ra quá nhiều sức lực đã thuyết phục chín mươi tám phần trăm thành viên đội đi săn đồng ý Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ.

Mà, hai phần trăm còn lại không đồng ý cũng chính là người vứt bỏ phiếu, hiện tại đang đứng ở mặt đối lập với bọn hắn, tất cả đều là một chút gương mặt trẻ tuổi.

- Trước kia chúng ta được hưởng lợi từ Nguyệt Chủ vô tư kính dâng nước, hiện tại đã đến lúc chúng ta báo đáp ân tình này.

Vệ Cảnh giơ cao thanh đao dài trong tay, mở miệng hét lớn:

- Chết cũng sẽ không tiếc.

Một người hô lên trăm người khí thế.

- Chết cũng sẽ không tiếc.

Mười mấy người giơ cao thanh đao dài trong tay, gầm thét.

- Vậy thì cũng đừng trách chúng ta, thay đổi cũng phải cần máu tươi của tội nhân làm nền.

Đại trưởng lão tìm xong cớ cho đội đi săn sau lưng. Nhưng khi hắn vừa giơ tay lên cao chuẩn bị hạ xuống, để người của đội đi săn tấn công.

- Các ngươi đến cùng muốn làm gì?

Cả người Nguyệt Phi Nhan tỏa ra ánh sáng, từ trong phòng đi ra.

Là đại tiểu thư.

Đám người bạo động an tĩnh lại, tên tuổi của đại tiểu thư vẫn rất hữu dụng.

- Sao ngài lại ra đây, có chúng ta ở đây, tuyệt đối không ai dám ép buộc ngài và Nguyệt Chủ.

Vệ Cảnh nhích qua bên cạnh, nhường lại vị trí, sau đó khí thế lăng lệ nói.

- Cảm ơn ngươi.

Nguyệt Phi Nhan cảm kích nói. Nếu mà cô còn không ra thì tình thế sẽ không khống chế nổi. Từ nửa đêm, sau khi cô nằm ngủ không lâu lắm đã bị đánh thức.

Đại trưởng lão dẫn người vây quanh, muốn mẹ cô ra mặt, tuyên bố Bộ Lạc Nguyệt Đàm nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ.

Nếu không thì sẽ nhốt hai người họ lại, coi như quà tặng cho người của Bộ Lạc Thiên Thụ.

Lúc đầu, Nguyệt Phi Nhan đã nghĩ sẽ liều chết đánh cược một lần.

Không ngờ, người con trai của trung đoàn trưởng trước đây, Vệ Cảnh dẫn người ngăn cản giữa sân, mới giúp cho cô có thời gian suy nghĩ ứng đối ra sao.

- Các ngươi muốn làm gì?

Nguyệt Phi Nhan đứng ở phía trước, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập uy nghiêm, hỏi:

- Là mẹ của ta có lỗi với mọi người à?

Vấn đề này, không ai dám trả lời.

Những chuyện Nguyệt Chủ đã làm, người của đội đi săn là rõ ràng nhất.

Nhưng lòng người luôn tham lam.

Hiện tại, mọi người được phân không đến nửa thùng nước, còn phải cung cấp cho người trong nhà dùng. Nếu như nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ, mỗi người ít nhất có thể được phân một thùng nước, lượng nước đã tăng lên gấp đôi.

Đặc biệt là dưới tình huống trong nhà có mấy miệng người, người của đội đi săn không thể không khuất phục trước hiện thực.

- Không có gì để nói à?

Khóe miệng của Nguyệt Phi Nhan lộ ra một tia giễu cợt, hỏi:

- Mẹ của ta mỗi lần ngưng tụ nguồn nước đến mệt ngã mới thôi, đây là cách mà các ngươi báo đáp mẹ ta à?

- Nguyệt Phi Nhan, ngươi hiểu lầm, chúng ta tới đây không có ác ý, chỉ là muốn để mọi người được sống cuộc sống tốt hơn mà thôi.

Đại trưởng lão ra mặt nói tiếp, lại để cho những lời chất vấn của Nguyệt Phi Nhan tán đi một nửa.

- Hiểu lầm? Được sống cuộc sống tốt?

Con mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan lập tức giận dữ, lớn tiếng quát hỏi:

- Các ngươi tụ tập tới bắt mẹ của ta, ngươi nói với ta là hiểu lầm?

Cô khí thế hùng hổ nói:

- Các ngươi nghĩ tới ngày tốt lành, vậy thì trực tiếp rời khỏi Bộ Lạc Nguyệt Đàm, gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ không phải được rồi à?

- Hay là, mẹ của ta không cho các ngươi gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ?

- Hay là các ngươi cần dùng mẹ của ta để làm tiền đặt cược?

Tròng mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan nhìn đám người mỉa mai nói.

Yên lặng.

Không ít người của đội đi săn xấu hổ cúi đầu xuống.

Bọn hắn cũng vì thừa dịp Nguyệt Chủ bị thương nên mới đến đây để bức thoái vị, nếu không thì không ai dám đến mạo phạm Nguyệt Chủ.

- Xú nha đầu mồm miệng lanh lợi.

Đại trưởng lão cắn răng trừng mắt, lão không ngờ rằng, Nguyệt Phi Nhan bình thường rất nhu thuận, tối hôm nay lại biết ăn nói như thế.

Nói một phen đã chèn ép hơn phân nửa ưu thế mà hắn có được.

Khụ khụ ~~

Một tiếng ho khan hư nhược đánh vỡ yên lặng.

Một bóng người ưu nhã, xuất hiện ở cửa phòng.

- Mẹ, sao ngươi lại ra đây.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng tiến lên, đỡ lấy cánh tay của Nguyệt Chủ.

- Không sao, ta nghe động tĩnh bên ngoài huyên náo rất lớn, cho nên ra đây xem thử.

Sắc mặt Nguyệt Chủ tái nhợt lắc đầu, bên trong đôi mắt màu xanh nước biển đã rã rời.

- Nguyệt Chủ.

Không ít người vô ý thức la lên.

- Nguyệt Chủ, ngài nên vào phòng tĩnh dưỡng đi.

Vệ Cảnh cung kính thuyết phục.

- Không sao, cám ơn các ngươi vẫn còn tín nhiệm ta.

Nguyệt Chủ nhìn mười mấy người trước mắt, trong lòng đột nhiên nổi lên bi thương.

Cô nhận lấy vị trí Nguyệt Chủ từ trong tay mẹ, liều mạng ngưng tụ nguồn nước, duy trì Bộ Lạc Nguyệt Đàm trường tồn.

Cuối cùng, cũng chỉ có mười mấy người ở lại để bảo vệ cô, thật làm cho người ta cảm thấy chua xót đau lòng.

- Thật xin lỗi.

Vệ Cảnh cắn răng cúi đầu xuống, không dám nhìn bi thương trong mắt Nguyệt Chủ.

- Không phải lỗi của ngươi.

Nguyệt Chủ nói xong, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mấy trăm người trước mắt.

Đôi mắt màu xanh lam quét qua đám người, nhìn thấy từng người đều cúi đầu, không dám đối mặt với nàng.

- Ta bị thương, các ngươi khó tránh khỏi sẽ lo lắng bất an.

Nguyệt Chủ nói với giọng điệu đạm mạc, không còn hòa khí như ngày xưa:

- Nhưng rất nhanh ta sẽ chữa khỏi vết thương, các ngươi đều trở về đi, chuyện ngày hôm nay coi như làm chưa từng xảy ra.

- Cái này...

- Chúng ta phải trở về à?

- Không về, có về thì cũng không có nước uống.

Đám người rối loạn tưng bừng, có mấy người muốn rời khỏi, nhìn thấy mọi người không nhúc nhích nên cũng không đi.

- Nguyệt Chủ, bây giờ không phải là chuyện ngươi chữa khỏi vết thương, mà có một con đường tốt hơn bày ở trước mặt mọi người.

Khóe miệng của đại trưởng lão nở nụ cười, nắm chắc thắng lợi trong tay nói:

- Chỉ cần Bộ Lạc Nguyệt Đàm chúng ta nhập vào Bộ Lạc Thiên Thụ là có thể giải quyết được vấn đề nước uống, cũng không cần ngươi phải cực khổ ngưng tụ nước nữa.

- Bộ Lạc Thiên Thụ? Chính là bộ lạc có mục tiêu muốn trồng một ngàn cây kia à?

Sắc mặt Nguyệt Chủ trở nên ngưng trọng, cô biết bộ lạc này có được một nguồn nước tự nhiên.

- Đúng vậy, bọn hắn đã sắp hoàn thành mục tiêu này, hiện tại đã chuẩn bị sắp xây thành trì.

Đại trưởng lão cũng là dưới tình huống cơ duyên xảo hợp, mới có chút quan hệ với đại thủ lĩnh của Bộ Lạc Thiên Thụ.

Chỉ cần đồng ý nhập Bộ Lạc Nguyệt Đàm vào Bộ Lạc Thiên Thụ, sau đó đưa hai người Nguyệt Chủ, Nguyệt Phi Nhan đến cửa.

Như vậy, vị trí thành viên trong nghị hội Thiên Thụ sẽ có một cái là của anh.

- Bộ Lạc Thiên Thụ đã hứa cho ngươi chỗ tốt gì? Mà làm cho đại trưởng lão phải vất vả như thế?

Con mắt màu xanh lam của Nguyệt Chủ nhìn qua lão nhân ngày xưa đã làm cho nàng vừa chán ghét vừa bất đắc dĩ.

- Không, không có chỗ tốt gì, ta chỉ là nghĩ cho mọi người.

Từ trong đáy mắt của Đại trưởng lão hiện lên một chút bối rối, vội vàng nói:

- Nguyệt Chủ, mỗi ngày ngươi đều phải tụ tập nguồn nước cũng mệt mỏi, sao không thừa cơ hội này giải phóng bản thân ra ngoài chứ?

- Thì ra ngươi cũng biết ta mệt mỏi?

Trong đôi mắt màu lam của Nguyệt Chủ lóe ra tức giận, lạnh như băng nói:

- Ta không thấy như vậy, nếu ngươi biết ta mệt mỏi, vì sao khi ở nhà lại lãng phí nước như thế?

Người trong nhà của Trưởng lão quản lý nguồn thịt của cả bộ lạc, đây cũng là nguyên nhân mà Nguyệt Chủ không có cách nào bắt bọn hắn.

Nếu không thì cô đã sớm diệt những lão ngoan cố lãng phí nước này.

- Ta là vì nghiên cứu ra thực vật có thể sinh trưởng ở bên ngoài.

Đại trưởng lão nói ra câu trả lời đã sớm suy nghĩ kỹ từ mấy năm trước.

- Mấy năm này ngươi thật đúng là vất vả.

Nguyệt Chủ châm chọc nói.

Cô mặc kệ đại trưởng lão nói thật hay giả, nhưng cô đã mất đi tất cả sự nhẫn nại đối với hắn. Đặc biệt là hôm nay, nhiều người đứng ở phía đối lập cô như vậy, làm cho trái tim trong lòng cô vừa lạnh vừa bất đắc dĩ.

Đúng vậy, Nguyệt Chủ không thể làm gì, nếu như thương thế của cô lập tức khôi phục thì có lẽ hôm nay còn có thể trực tiếp trấn áp xuống được.

Đáng tiếc, những người này chính là nhắm chuẩn điểm này nên mới dám tới cửa bức bách hai mẹ con của cô.

- Một chút cũng không khổ cực.

Đại trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe miệng.

Hắn cười rồi nhẹ nhàng giang hai tay ra, nói:

- Tương lai của Bộ Lạc Nguyệt Đàm sẽ do Nguyệt Chủ quyết định.

- Ta...

Nguyệt Chủ há to miệng, lòng chua xót phát hiện mình cũng không có nhiều sự lựa chọn.

Quyết định hay không thì kết quả đều giống nhau, hoặc là ngoan ngoãn dẫn người gia nhập Bộ Lạc Thiên Thụ, như thế mặt mũi còn dễ nhìn một chút.

Hoặc là bị những người trước mắt này giam giữ, coi như hàng hóa tặng cho Bộ Lạc Thiên Thụ.

- Ngươi đã không còn nhiều thời gian.

Nếp nhăn trên mặt Đại trưởng lão giãn ra, lạnh lùng nói:

- Sau khi trời sáng, người của Bộ Lạc Thiên Thụ sẽ tới, ngươi cũng không hi vọng mình bị áp giải đi chứ?

- Xem ra, ngươi đã sớm lên kế hoạch tốt.

Nguyệt Chủ tức giận cắn chặt hai hàm răng trắng ngà của mình. Sắc mặt đại trưởng lão lạnh lùng nói:

- Cá thủy tinh cũng không có, giá trị tồn tại tương lai của Bộ Lạc Nguyệt Đàm cũng đã không có.

Thủy tinh cá biến mất, mới là nguyên nhân làm cho đại trưởng lão đưa ra quyết định nhanh như vậy.

- Lão nương còn có một lựa chọn, đó chính là liều đến mọi người cùng nhau chết.

Gương mặt xinh đẹp, vũ mị của Nguyệt Chủ tràn ngập quyết tuyệt, giọt nước bắt đầu ngưng tụ ở xung quanh người cô. Muốn mẹ con cô trở thành hàng hóa? Muốn cô phải cúi đầu nghe lệnh? Mơ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play