- Rầm rầm rầm...
- Bà nội, ngươi thả ta đi ra ngoài, mau thả ta đi ra ngoài.
Lục Xuyên đập cửa chính.
Anh phải lập tức chạy đi đến nhà Nguyệt Chủ, tuyệt đối không cho phép ông nội ép Nguyệt Phi Nhan và người Thiên Thụ bộ lạc thành thông gia.
Bà nội Lục tận tình khuyên bảo:
- Oa, ngươi ngoan ngoãn ở nhà, không nên đi cản trở chuyện của ông nội ngươi.
- Ta sẽ không cản trở ông nội, nhưng Nguyệt Phi Nhan cũng không có thể gả cho người khác, nàng chỉ có thể là của ta.
Lục Xuyên không cam lòng giận dữ hét.
- Ngươi chính là chọn một cô nương khác đi, con nhóc Nguyệt Phi Nhan kia quá đanh đá, không thích hợp ngươi.
Bà nội Lục lấy giọng nói của người từng trải, nói lời ý vị sâu xa:
- Ta thấy cháu gái của Trạch trưởng lão cũng rất tốt, vóc dáng lớn, dễ sanh nuôi.
- Không muốn, ta chỉ muốn Nguyệt Phi Nhan.
Lục Xuyên cố chấp hô.
- Nhưng người ta không thích ngươi.
Bà nội Lục trợn mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, răn dạy:
- Cô ta chán ghét ngươi, tại sao ngươi còn muốn chạm vào?
Lục Xuyên ngang ngược bá đạo hô:
- Cô ấy sớm muộn cũng là của ta, chỉ có ta mới xứng với cô ấy.
- Ai ~~ quá muộn, ông nội ngươi đã bàn bạc xong với người Thiên Thụ bộ lạc.
Bà nội Lục thở dài, lắc lắc đầu nói:
- Đến lúc đó bộ lạc Nguyệt Đàm chúng ta nhập vào Thiên Thụ bộ lạc, Nguyệt Phi Nhan và Nguyệt Chủ đều phải gả cho thủ lĩnh Thiên Thụ.
- Tại sao có thể như vậy? Không thể được.
Lục Xuyên không tin tưởng, đánh mạnh vào cánh cửa.
- Rầm rầm rầm...
- Ta không tin, ông nội trước đây không phải đã nói sao? Để cho ta cưới Nguyệt Phi Nhan.
- Oa, ngươi cũng đừng náo loạn, lúc này hai đại bộ lạc đang chuẩn bị xác nhập, nói không chừng có thể thành công.
- Tại sao muốn gạt ta, ta chỉ muốn Nguyệt Phi Nhan.
Lục Xuyên không cam lòng điên cuồng hét lên, vang vọng bên trong cả gian phòng.
Lúc này, bốn người Mục Lương đã sớm lẻn vào, tiến vào trốn ở một góc, toàn bộ quá trình đối thoại đều lọt vào trong tai.
- Thì ra điểm mấu chốt thiếu sót, chính là người phe đại trưởng lão, lại muốn xác nhập bộ lạc Nguyệt Đàm vào bộ lạc khác.
Mục Lương đã hiểu ra, rất nhiều điểm không hiểu đều đã thông suốt.
Thảo nào người đội săn bắn cũng sẽ không phản kháng, dù sao nhập vào đại bộ lạc khác, cũng không cần lại ỷ vào một mình Nguyệt Chủ ngưng tụ nước, cũng không cần phải buồn phiền ở nhà.
Cho nên, hiện tại Nguyệt Chủ cũng không quan trọng, nàng và Nguyệt Phi Nhan đã thành một món hàng giao dịch.
Thật có khả năng bị coi như một Sủng Vật Tạo Nước.
- Làm sao bây giờ?
Ly Nguyệt lạnh nhạt hỏi.
- Tiếp tục khuân đồ, ở chỗ đại trưởng lão này khẳng định có thứ tốt.
Mục Lương hạ giọng ra lệnh nói.
Anh nghĩ tới một đạo tặc đầu lĩnh Huyết Hồ Tử đều có nhà kho, làm đại trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm, cũng không thể quá kém!
- Được, ta đi bắt trói lại lão bà kia, để cho bà ta mang chúng ta đi tìm thứ tốt.
Ly Nguyệt đứng dậy đi về phía bà nội Lục.
Trải qua một phen “Chào Hỏi Thương Lượng”, bà nội Lục mang theo bốn người đi vào phía sau, đi vào trong một gian phòng lớn.
Trong lều lớn, chậu than đốt lửa.
- Không nghĩ tới, đại trưởng lão còn đào một cái nhà kho lớn như vậy.
Mục Lương thán phục nhìn căn phòng kín rộng lớn, cỡ bằng hai sân bóng nhỏ.
Toàn bộ căn phòng kín đều dùng khúc gỗ dựng thành, dùng da thú làm mành bốn phía.
- Các ngươi rốt cuộc là người nào? Chồng của ta là đại trưởng lão bộ lạc Nguyệt Đàm, ông ấy rất nhanh sẽ trở lại... Ách...
Bà nội Lục chuẩn bị nói lời uy hiếp, thét được phân nửa, đã bị phong bế miệng.
Hưu!
Mục Lương phun ra tơ nhện, cố định bà ta ở trên một cái ghế.
- Rốt cuộc là dùng bao nhiêu nước, mới có thể trồng được nhiều thực vật xanh như ở nơi này.
Ly Nguyệt ngơ ngác nhìn rau củ xanh được trồng trong lều lớn, mặt đất tất cả đều ướt nhẹp.
- Cần không ít nước đâu.
Mục Lương kinh hoảng một cái.
Anh cũng không còn nghĩ đến, đại trưởng lão cư nhiên có thể ở trong nhà, xây một căn phòng không khác gì nhà kính, trồng đủ loại rau quả xanh tươi.
Thảo nào cắt xén nước một số người, thì ra phần lớn nước đều đổ vào trong căn phòng lớn này.
- Oa! Đồ đạc nơi đây, còn nhiều hơn so với trong nhà của chúng ta.
Mễ Nặc trợn to con ngươi màu xanh lam, kinh ngạc sờ các cây không biết tên.
- Buội cây này là thảo dược, còn có một buội này cũng là.
Vưu Phi Nhi đã sớm chạy đến ở giữa nhà kính, ngồi xổm xuống mặt đất, bắt đầu phân biệt thảo dược.
- Mục Lương, chúng ta phải đào đi một bộ phận hả?
Ly Nguyệt xin chỉ thị hỏi.
- Tại sao phải đào một bộ phận?
Mục Lương nhíu mày, giang hai tay ra nói:
- Đương nhiên là đào đi toàn bộ.
Anh có Kỳ Nhông Ba Màu như một chiếc xe vận tải khổng lồ, nhiều thì vận chuyển hai chuyến là có thể đem đi hết đồ đạc ở đây.
- Mục Lương, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?
Ly Nguyệt khó tin trừng lớn con ngươi màu trắng.
- Ta đang nghiêm túc, chúng ta có năng lực chở về hết.
Mục Lương ôn hòa, hỏi:
- Ngươi không muốn ở nhà vừa ra khỏi cửa, là có thể nhìn thấy thảm thực vật màu xanh biếc sao?
Sau khi anh gieo những thực vật này xuống, sau đó sẽ cho Trà Thụ Tinh Huy tiến hóa một cái, phạm vi Lĩnh Vực Tinh Huy đề cao mở rộng vài lần, hoàn toàn có thể khôi phục một mảnh héo úa này.
- Ta, ta đương nhiên muốn.
Trong mắt của Ly Nguyệt lóe lên một tia ước mơ.
Ai không muốn vừa ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy thảm thực vật màu xanh biếc, chỉ là cảnh tượng như vậy chỉ có thể thấy ở trong mơ.
Ly Nguyệt rất lý trí, rất nhanh tỉnh lại, lo lắng nói:
- Nhưng, đại trưởng lão bọn họ rất nhanh sẽ trở lại.
- Cho nên, động tác của chúng ta phải nhanh lên.
Mục Lương ngồi xổm người xuống, hai tay đè trên mặt đất.
- Sử dụng Địa Nham thao túng.
Mặt đất trong căn phòng như mặt nước nổi lên ba động, từng buội thực vật bị bùn đất nặn ra, như mầm cây nảy mầm chen chúc nhau.
- Cái này???
Ba cô gái cố gắng giữ vững thân thể không ngã, mắt trừng há miệng ngây ngốc nhìn một màn kinh người trước mắt.
- Thế này thì quá mức rồi?
Mễ Nặc mở lớn cái miệng nhỏ, hai tay nắm lấy tai thỏ.
- Anh, thật sự quá lợi hại.
Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi lóe ra tia sáng kỳ dị, ngồi xổm xuống mặt đất, thân thể hòa vào bùn đất.
- Mục Lương, tuyệt đối là một Giác Tỉnh Giả cấp sáu, hơn nữa, còn sắp đến gần cấp bảy.
Ly Nguyệt thầm giật mình suy đoán.
Giác Tỉnh Giả cấp bảy chỉ có một ít cường giả ở thành trì to mới có.
- Ngô ngô ngô...
Bà nội Lục choáng váng đầu óc, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn một màn trước mắt.
- Chớ ngu người ra, vội vàng dời tất cả mọi thứ đến trên người Tiểu Thải.
Sắc mặt của Mục Lương tái nhợt rất nhiều, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán một cái.
Lập tức thao túng mặt đất phạm vi lớn như thế, có thể không làm thương hại đến tình trạng rễ cây, nhưng anh tiêu hao không ít tinh lực.
- Răng rắc...
Lúc này, mành nhà kính đột nhiên bị xé rách xuống tới từ bên ngoài, kỳ nhông nghe lệnh gọi xuất hiện.
Nó bỏ vào trong phòng, bớt đi công sức lại dọn vào mang ra, hiện tại cũng không sợ bại lộ thân ảnh, dù sao mang hết mọi thứ trong nhà của đại trưởng lão cũng đủ rồi.
- Ngươi nghỉ ngơi một chút, còn lại giao cho chúng ta!
Ly Nguyệt dẫn đầu phản ứng kịp, nâng lên một gốc cây ăn quả, chạy về phía kỳ nhông.
Vưu Phi Nhi yên lặng mang theo túi, chọn một chút thảo dược tinh tế, miễn cho bị đè hư.
- Mục Lương, ngươi không sao chứ?
Mễ Nặc mang theo hai cây thực vật chạy tới.
- Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi.
Mục Lương cười khẽ khoát tay.
Chủ yếu là tinh thần của anh tiêu hao có chút lớn, thể lực ngược lại không có tiêu hao bao nhiêu.
- Thật không có việc gì?
Mễ Nặc quan tâm nhìn mặt của Mục Lương tái nhợt.
- Thật, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại.
Mục Lương chăm chú gật đầu.
Sắc mặt của anh đã chậm rãi khôi phục màu da bình thường.
- Vậy là tốt rồi.
Mễ Nặc chăm chú nhìn một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô cầm thực vật trong tay, chạy chậm về phía kỳ nhông.
- Mễ Nặc, chờ chút… Đưa cây thực vật trong tay ngươi cho ta xem.
Ánh mắt của Mục Lương quét qua thực vật trong tay cô, nhất thời cảm thấy khá quen.
- Đây.
Mễ Nặc ngoan ngoãn đưa tới
- Không thể nào?
Sau khi, Mục Lương cầm lấy, nhìn thực vật có dây leo và củ trong tay rất quen thuộc.
Trong lúc nhất thời, anh vui mừng ngây người, có chút không tin tưởng lật xem.
- Ta đi khuân đồ.
Mễ Nặc không có quấy rầy Mục Lương ngẩn người, xoay người chạy đi khuân đồ giúp.
- Thật không nghĩ tới, ở đây này lại có thể nhìn thấy khoai lang.
Mục Lương tỉnh táo lại, nhếch miệng lên, say mê nhìn dây leo và củ khoai lang quen thuộc.
Anh phát hiện chuyến này tới quá đáng giá.
Có thực vật loại lương thực, hoàn toàn có thể giải quyết nguy cơ thiếu thức ăn.
Dù sao, mọi người ăn thịt cũng no, nhưng căn bản không thực tế.
Trong thời gian ngắn còn có thể, thời gian dài đã không cần nghĩ.
- Đã tìm được một trong những thứ để xây dựng thế lực.
Mục Lương phấn chấn cầm dây khoai lang.