Mấy người Mục Lương cũng không còn gì cần thu dọn.
Nhiều nhất chính là ba chiếc túi tài liệu và dụng cụ thí nghiệm của Vưu Phi Nhi.
- Chúng ta làm sao tránh được sự theo dõi bên ngoài?
Ly Nguyệt chỉ vào mấy người ngoài cửa sổ.
- Đây vô cùng đơn giản, còn cực kỳ kích thích.
Lông mày của Mục Lương hơi nhướn lên, khóe miệng còn kèm theo nụ cười yêu thích.
- Kích thích?
Ly Nguyệt nghi ngờ nghiêng đầu một chút.
- Đi, ra khỏi nhà trọ sẽ biết.
Mục Lương không có giải thích nhiều, dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba cô gái mang theo nghi ngờ đi theo ở phía sau.
- Trực tiếp đi ra ngoài, không sợ bị người theo dõi thấy sao?
Ly Nguyệt vừa rồi đi vào nhà trọ, phải di chuyển bí mật để tiến vào.
Dựa theo suy đoán chỉ cần bọn họ không đi ra khỏi cửa, người theo dõi cũng sẽ không làm gì đối với bọn họ.
- Bị thấy? Sẽ không.
Mục Lương quang minh chánh đại dẫn theo ba cô gái đứng ở cửa chính nhà trọ.
- Ế? Không ai qua đây? Suy đoán của chúng ta sai rồi?
Ly Nguyệt ngẩn người.
- Không phải không người qua đây, là bị lá chắn che lại.
Mục Lương lại đi về phía trước mấy bước, giơ tay lên chạm vào không khí trước mắt.
Bốn phía gợn sóng, một khối lớn mảnh vảy hình mũi khoan hiện ra.
- Đây là cái gì?
Ba cô gái trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn chiếc gương có ba màu sắc rực rỡ phía trước.
- Ta thấy hình như có chút quen quen?
Mễ Nặc run lên tai thỏ, cảm giác rất giống vảy của kỳ nhông, nhưng cũng không có lớn như vậy mới đúng chứ?
- Lẽ nào chính là... Của kỳ nhông?
Con ngươi màu xanh lam của cô chậm rãi trợn to, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Mễ Nặc tiến tới, nhỏ giọng hỏi:
- Mục Lương, kỳ nhông sẽ không lớn như vậy chứ?
- Ừm hanh! Nó lại tiến hóa một lần, cho nên khí tức mới có thể hù được ngươi.
Mục Lương giải thích.
- Ta đã nói rồi.
Mễ Nặc như đã hiểu ra tất cả.
Ly Nguyệt nghe được cuộc trò chuyện của hai người, lưỡng lự chỉ vào cái vảy lớn hình mũi khoan trước mắt, hỏi:
- Đây là Tiểu Thải?
- Ừm, mọi người leo lên đi!
Đôi tay của Mục Lương vịn vào và bò lên lưng của Kỳ Nhông Ba Màu.
Chiều dài thân thể của Kỳ Nhông Ba Màu như một chiếc xe buýt du ngoạn, hoàn toàn có thể che lấp ánh mắt người giám thị.
Thân thể của Kỳ Nhông một bên nằm ở trạng thái ẩn thân, che lấp cửa chính nhà trọ, dùng Màu Sắc Tự Vệ như màu của cửa chính nhà trọ, lúc này tạo thành một tràng cảnh không có một bóng người cho người theo dõi xem.
- Thảo nào ta cũng cảm thấy quen thuộc, thì ra là Tiểu Thải.
Ly Nguyệt cũng tỉnh táo lại.
Trước kia, cô thường đi đến khu vườn, vẫn tương đối quen thuộc với Kỳ Nhông Ba Màu, ngẫu nhiên còn có thể tiến lên quan sát mảnh vảy hình mũi khoan ba cạnh.
- Mau lên đây.
Mục Lương đưa tay ra, bắt chuyện.
- Tới.
Ly Nguyệt mang theo túi chuẩn bị nhảy đi tới.
- Đừng nhảy, sẽ bại lộ thân ảnh, ta túm ngươi lên.
Mục Lương đưa tay cho cô gái tóc trắng.
- Ừ.
Ly Nguyệt ngượng ngùng mím mỗi một cái, đặt bàn tay nhỏ vào bàn tay rộng lớn của Mục Lương.
Cô còn chưa kịp cảm thụ bàn tay thô ráp, rộng lớn của Mục Lương, đã bị túm lên trên phía sau lưng kỳ nhông, nhanh chóng bị năng lực Tàng Hình bao trùm.
- Đưa tay đây.
Mục Lương vẫy tay với cô gái tóc vàng.
- Đó... Ta tự mình tới.
Vưu Phi Nhi ngượng ngùng lắc đầu.
Cô có hơi xấu hổ, không dám đối mặt với Mục Lương, chỉ đưa túi cho anh cầm, còn mình tự leo lên Kỳ Nhông Ba Màu.
Sau đó, Vưu Phi Nhi đã trốn ở phía sau cô gái tóc trắng.
- Tại sao ta cảm giác ngươi có hơi sợ Mục Lương?
Ly Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
-...
Vưu Phi Nhi khẽ lắc đầu.
Sau đó, Mục Lương đỡ cô gái tai thỏ lên, nhỏ giọng dặn dò:
- Các ngươi đều ngồi cho vững, chúng ta phải lên đường.
- Được.
Vẻ mặt của ba cô gái đều hưng phấn, vội vã bám chặt vào sau lưng kỳ nhông.
Kỳ Nhông Ba Màu nhận được mệnh lệnh lên đường, đi về phía trung tâm bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Bá bá bá...
Trong đêm tối, đường cái cuồn cuộn nổi lên một trận gió.
- Làm sao đột nhiên có một cơn gió kỳ lạ?
Một gã theo dõi lẩm bẩm.
- Vừa rồi trực giác của ta đang nhắc nhở ta, dường như có thứ gì kinh khủng lắm đang đi qua trước mặt chúng ta.
- Ngươi chớ có nói hươu nói vượn, nhanh chóng nhìn chằm chằm nhà trọ, không thể để cho bọn họ đi ra ngoài.
- Ừ.
Sau đó, Mục Lương đỡ cô gái tai thỏ lên, nhỏ giọng dặn dò:
- Các ngươi đều ngồi cho vững, chúng ta phải lên đường.
- Được.
Vẻ mặt của ba cô gái đều hưng phấn, vội vã bám chặt vào sau lưng kỳ nhông.
Kỳ Nhông Ba Màu nhận được mệnh lệnh lên đường, đi về phía trung tâm bộ lạc Nguyệt Đàm.
- Bá bá bá...
Trong đêm tối, đường cái cuồn cuộn nổi lên một trận gió.
- Làm sao đột nhiên có một cơn gió kỳ lạ?
Một gã theo dõi lẩm bẩm.
- Vừa rồi trực giác của ta đang nhắc nhở ta, dường như có thứ gì kinh khủng lắm đang đi qua trước mặt chúng ta.
- Ngươi chớ có nói hươu nói vượn, nhanh chóng nhìn chằm chằm nhà trọ, không thể để cho bọn họ đi ra ngoài.
- Ừ.
Tuy kích thước thân thể của Kỳ Nhông Ba Màu khổng lồ, nhưng nó rất biết cân bằng lực lượng, nó từ từ bỏ qua nóc phòng có hơi lớn, cũng không có áp sập phòng, chỉ làm cho bụi rơi xuống đầy đất bên trong phòng.
- Tốt kích thích.
Mễ Nặc hưng phấn nhìn xung quanh, lần đầu tiên hơn nửa đêm chạy đến, chính là ngồi trên lưng kỳ nhông đi ra.
Đặc biệt là Kỳ Nhông Ba Màu leo lên đỉnh, lại từ từ leo xuống nóc phòng, cảm giác lao xuống từ phía trên, làm cho trái tim của ba cô gái đều run lên một cái.
- Cảm giác như ngồi cáp treo vậy.
Mục Lương giang hai tay ra, nhìn cách đó không xa có liên tiếp những căn phòng lớn.
Những căn phòng lớn này, chính là chỗ ở của các trưởng lão.
Kỳ Nhông Ba Màu dừng lại ở khu vực trung tâm, đi vòng qua một cái mái nhà rồi lại một cái má nhà bên trong phòng không có ánh lửa.
- Mục Lương, ngươi mau nhìn bên kia.
Ly Nguyệt đứng lên, chỉ vào một ngôi nhà khu vực trung tâm.
Mục Lương quay đầu nhìn lại, ngôi nhà kia chính là nhà của Nguyệt Chủ.
Lúc này, ở xung quanh căn nhà của Nguyệt Chủ có rất nhiều cây đuốc vây quanh bốn phía.
- Xem ra, người các đội săn bắn đều đã tới.
Mục Lương mơ hồ có thể nhìn thấy một số bóng người.
- Bọn họ là đang bức bách Nguyệt Chủ sao?
Ly Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
- Khả năng muốn bức bách Nguyệt Chủ quyết định điều gì đó!
Mục Lương nghĩ đến một ít lịch sử các triều đại ở Địa Cầu, bỉu môi nói:
- Dù sao, Nguyệt Chủ mới là hạch tâm của bộ lạc Nguyệt Đàm, nếu như Nguyệt Chủ bằng lòng phối hợp, khẳng định sẽ làm ít công to.
- Vậy bây giờ chúng ta đi lấy đồ.
Ly Nguyệt quay đầu nhìn về các căn phòng lớn yên tĩnh khác.
Cô có hơi hưng phấn, đối với một người trước đây đều là trộm vặt móc túi, bây giờ lại quang minh chánh đại đi vào khuân đồ.
- Đi, trước khi bọn họ trở lại, dọn đi một ít gì đó.
Hiện tại, Mục Lương không sợ không dời được đồ.
Kỳ Nhông Ba Màu lần nữa làm công nhân bốc vác, nhưng đã được thăng cấp thành cấp bậc Xe Vận Tải Khổng Lồ.
Mục Lương mang theo ba cô gái, đi vào trong một căn phòng lớn, cẩn thận từng li từng tí đánh bất tỉnh vài người giữ nhà.
- Các ngươi chọn đồ tốt cầm đi, đừng cầm mấy thứ như bàn ghế.
Mục Lương nhìn thấy cô gái tai thỏ hưng phấn xách một cái ghế, nhất thời liếc mắt một cái.
- Ừ ừ.
Mễ Nặc ngượng ngùng buông cái ghế xuống.
Cô lần đầu tiên trộm đồ, có chút khẩn trương, lại cảm thấy vô cùng mới mẻ kích thích.
- Ly Nguyệt, đi gọi tỉnh một người để dẫn đường, chúng ta phải tìm tinh thạch của hung thú, vải, các loại hạt giống thực vật.
Mục Lương quay đầu ra lệnh cho cô gái tóc trắng.
- Giao cho ta!
Ly Nguyệt lôi Vưu Phi Nhi đi.
Một hồi sau.
Đồ quan trọng trong nhà của một trưởng lão, bị Mục Lương dùng tơ nhện trói ở sau lưng Kỳ Nhông Ba Màu.
Sau khi Kỳ Nhông Ba Màu hiện thân, ba cô gái hoàn toàn sợ ngây người.
- Ta không nghĩ tới kỳ nhông có thể to lớn như thế!
Mễ Nặc kinh ngạc nói.
- Tiểu Thải cũng không kém so với một vài hung thú trung cấp.
Ly Nguyệt càng coi trọng thực lực.
Cô chưa từng thấy Kỳ Nhông Ba Màu giết chóc, chỉ có thể suy đoán từ khí tức.
- Không có mùi máu tươi.
Vưu Phi Nhi khịt khịt mũi, hơi lắc đầu.
Mục Lương biết cô gái tóc vàng muốn biểu đạt ít gì.
Kỳ Nhông Ba Màu thiếu việc lịch luyện máu tanh, không có kinh nghiệm giết chóc, cũng chính là kích thước thân thể và khí tức có thể so với hung thú trung cấp, còn như đánh ngang tay được với hung thú hay không, đây là một ẩn số.
- Xem ra, có cơ hội dẫn chúng nó đi săn bắn mới được.
Mục Lương cũng không muốn mấy con động vật thuần dưỡng, đều dưỡng thành sủng vật để ngắm.
Nếu Tiểu Huyền Vũ cũng không cần, sau khi nó tiếp tục tiến hóa, dựa vào kích thước thân thể của chính nó sẽ không người có thể đối phó với nó.
- Đây là căn phòng lớn nhất, chắc là nhà của đại trưởng lão.
Ly Nguyệt chỉ vào căn phòng trước mắt.
- Đi, dời hết.
Mục Lương dẫn đầu leo xuống từ Kỳ Nhông Ba Màu, tơ nhện bay vụt ra, quấn chặt miệng, tay, chân của lính gác dán trên tường.
Chiêu này của anh chính là học từ nhiều con nhện nhỏ, rất thực dụng.
- Dời hết.
Mễ Nặc hưng phấn giơ cao bàn tay.
...