Nửa đêm.

Vệ Cảnh thay ca trực đêm, quay về nhà, nghĩ đến lúc tuần tra nghe được một vài lời nói.

Trong lòng của ông nhất thời phiền não.

- Ngươi làm sao vậy?

Vợ ông ra đón, cầm lấy áo giáp da thú và thanh đao dài.

- Tô Nhi, ngươi nói xem rốt cuộc là ai trộm thịt nhà ta?

Khuôn mặt trung niên của Vệ Cảnh, bị phiền não làm cho đỏ ửng, đi tới đi lui trong phòng khách.

Ông thật vất vả tích góp từng tí một được một chút thịt và nước, chưa đến vài ngày đã bị người trộm mất.

Hơn nữa, không chỉ trộm một lần, liên tiếp bị trộm ba lần, tên trộm kia ở trong nhà bọn họ sao?

- Ta cũng không biết, ta vẫn luôn coi chừng thịt và thủy.

Tô Nhi có chút phiền não, xoa xoa hai bên trán, vẻ mặt như đưa đám nói:

- Chỉ là có lúc, hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại, thức giấc đã phát hiện thịt và thủy biến mất.

- Tên trộm hỗn đản này, thương nhớ nhà của chúng ta, ta đi nghe ngóng, những gia đình khác đều không bị trộm.

Vệ Cảnh nghiến răng nghiến lợi rồi lại nói tiếp.

Ông thật vất vả mới lên chức, trở thành một trong các đại đội trưởng đội săn bắn.

Đãi ngộ tăng lên, nhưng nhà lại bị ăn trộm ngang nhiên tận 3 lần, rất nhanh, ông đã trở thành trò cười trong đội săn bắn.

- Vậy làm sao bây giờ? Nếu tiếp tục bị trộm, chúng ta sẽ không còn được bao nhiêu thức ăn?

Tô Nhi lo lắng liếc nhìn trong nhà.

- Ta sẽ điều tra kỹ một lần nữa, ta cũng không tin không tìm được chỗ ẩn thân của tên trộm kia.

Vệ Cảnh cũng không ngốc, liên tiếp bị trộm ba lần, ngồi giữ ở bên ngoài cũng không bắt được người, nói rõ kẻ trộm có khả năng ẩn nấp trong nhà ông.

Suy nghĩ không thả khi nhất bị ông loại bỏ, bây giờ nghĩ lại đã cảm thấy rất có thể.

Vệ Cảnh nghĩ tới điểm này, trong lòng đã sởn tóc gáy, một tên trộm ẩn nấp ở nhà ông, đó thật quá nguy hiểm.

- Ta cũng tới giúp ngươi.

Tô Nhi săn ống tay áo, tìm trong các ngăn tủ.

Bà không chịu nổi yên tĩnh, bắt đầu hỏi vài câu:

- Chồng, ngươi nói xem vết thương của Nguyệt Chủ bao giờ tốt hơn?

- Ta nghe nói có thể lâu.

Vệ Cảnh thở dài.

Nguyệt Chủ chính là mạng sống của bộ lạc Nguyệt Đàm, nếu như đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người sẽ phải tha hương.

- Ta cảm thấy Nguyệt Chủ thật đáng thương, mỗi ngày đều ngưng tụ nước mệt đến ngất xỉu.

Đáy mắt của Tô Nhi hiện lên một tia không nỡ.

Bà là một trong các hầu gái của Nguyệt Chủ, hoặc nhiều hoặc ít biết rõ một chút tình huống.

-...

Vệ Cảnh trầm mặc, dừng lại đôi tay đang kiểm tra.

Ông nhìn trong nhà lộn xộn, trong lòng không hiểu có chút hổ thẹn, bản thân tính toán chi li vì chút thịt và nước

Nguyệt Chủ lại là vì sự sống của một bộ lạc, mệt đến té xỉu.

- Chồng, ngươi làm sao vậy?

Tô Nhi nghi ngờ hỏi.

- Không có việc gì.

Vệ Cảnh lắc đầu, tiếp lấy lục tung, chỉ là động tác cũng rất chậm.

Ông lơ đãng hỏi:

- Tô Nhi, ngươi nói Nguyệt Chủ đối với chúng ta có tốt không?

- Đương nhiên tốt, không có Nguyệt Chủ sẽ không có bộ lạc Nguyệt Đàm.

Tô Nhi không hề nghĩ ngợi trả lời.

- Nếu như, ta nói nếu như...

Vệ Cảnh đã bước vào tuổi trung niên, khuôn mặt có rất nhiều râu mép, lúc này không biết phải nói như thế nào?

- Chồng, không muốn nói cũng có thể không cần nói.

Hai tay của Tô Nhi xoa lên trên mặt thanh mai trúc mã, cùng bà lớn lên từ nhỏ.

Hai người ở chung 35 năm, vẫn có thể ít nhiều nhìn biểu cảm đã biết muốn nói gì.

- Ai ~~ ta cảm thấy thật hổ thẹn.

Vệ Cảnh nghĩ đến không lâu trước đây cấp trên truyền tới mệnh lệnh.

Ông loáng thoáng đều cảm giác sắp có chuyện xảy ra, còn là chuyện liên quan đến Nguyệt Chủ.

- Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, không cần lo lắng cho ta và con.

Tô Nhi dùng sức nhéo lỗ tai của Vệ Cảnh một cái, nhéo như khi còn bé.

Bà dùng giọng nói bao dung, ôn nhu:

- Ta đã từng nói qua, cho tới bây giờ ta không sợ bị ngươi liên lụy.

- Ta biết rồi, ta sẽ nghe theo trái tim.

Vệ Cảnh nắm chặt tay của vợ ông.

Ông nhớ tới khi còn nhỏ cha ông đã dạy, người đàn ông kia đã từng làm Tổng Đội Trưởng đội săn bắn, vẫn yêu cầu ông nhớ kỹ một câu nói: Tất cả chúng ta đều nợ Nguyệt Chủ một cái mạng.

- Nhưng, ngươi không thể mang phụ nữ về nhà, bằng không...

Khuôn mặt ôn nhu của Tô Nhi trong nhấp nháy đã thay đổi, cười tủm tỉm dùng hai ngón tay như một chữ 'V', bắt đầu động tác khép mở.

- Ta đương nhiên biết, chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với ngươi.

Cái trán, phía sau lưng của Vệ Cảnh toát ra mồ hôi lạnh.

Phản ứng như thế chính là bóng ma hình thành từ khi còn bé.

- Ôi, ngươi làm sao chảy nhiều mồ hôi như vậy?

Tô Nhi cười híp mắt, giúp lau mồ hôi.

- Đại đội trưởng, có nhiệm vụ.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu gào.

- Ta lập tức tới.

Vệ Cảnh giương giọng đáp lại.

Sắc mặt của ông hơi thay đổi, biết cái gì tới sẽ tới.

- Đi thôi, nếu thật không được, chúng ta cũng có thể rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm.

Tô Nhi lấy tới áo giáp da thú và thanh đao dài, giúp ông mặc vào.

Nàng làm hầu gái của Nguyệt Chủ, lại là vợ một trong các đại đội trưởng đội săn bắn, mơ hồ có thể đoán được cái gì.

- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi và con rơi vào nguy hiểm.

Khuôn mặt của Vệ Cảnh ôn hòa, vỗ vai vợ mình.

Ông xoay người đi tới cửa, khi đến gần cửa thì dừng lại.

- Ta sẽ thu dọn đồ đạc, chờ ngươi trở về.

Tô Nhi nhẹ nhàng nói.

- Ta đi đây.

Vệ Cảnh kéo cửa ra.

Còn chuyện kẻ trộm, sau đó còn có cơ hội có thể nói tiếp.

Mà lúc này, Vệ Cảnh đi vào một cái sân dưới lòng đất.

Trong một căn phòng bí mật an toàn.

- Ngươi xem, lại nữa rồi, hơn nửa đêm lại tiếp tục ầm ĩ.

Vưu Phi Nhi chỉ ngón tay lên trên, phía trên truyền đến âm thanh khiêng đồ vật.

- Ta rất hoài nghi, chủ nhà này khả năng đang tìm tên ăn trộm là ngươi.

Ly Nguyệt tức giận nói.

- Không thể nào tìm được ta.

Vưu Phi Nhi bình tĩnh khoát tay, hơi tự đắc nói:

- Ta đào lỗ đi lên từ mặt bên thềm đá nhà hắn.

- Ngươi thật đúng là...

Có đôi khi Ly Nguyệt hoài nghi người phụ nữ tóc vàng này căn bản không có bị ngốc.

- Đúng rồi, Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi tới rất đúng lúc.

Vưu Phi Nhi kéo cánh tay cô gái tóc trắng qua, kéo đến trước bàn.

- Chờ một chút, chẳng lẽ ngươi lại muốn cho ta...

Sắc mặt của Ly Nguyệt thay đổi, giùng giằng, lại không có rút tay ra khỏi bàn tay của người phụ nữ tóc vàng.

- Ai nha nha, không nên lộn xộn.

Vưu Phi Nhi bưng lên một cái chén gỗ từ mặt bàn, đưa đến trước mặt cô gái tóc trắng.

Cô nhếch miệng cười, tự tin nói:

- Đây là bí dược ta mới nghiên cứu được, nhất định có thể trị liệu Hư Qủy Cảm Nhiễm, ngươi nhanh nếm thử.

- Ta mới không tin ngươi, ngươi khẳng định mình từng nếm qua, ngươi tin không?

Ly Nguyệt nghiêm nghị hỏi.

Cô mím chặt môi, vội vã nghiêng đầu về phía, cách xa chất lỏng màu tím không biết tên trong chén gỗ trước mắt.

- Ta từng thử qua, có thể là ta đã ăn nhiều bí dược, dường như không có cảm giác gì.

Vưu Phi Nhi nghiêng đầu một chút, có chút buồn bực, nói:

- Cho nên, ta cần một người tới nếm thử bí dược, xem có phản ứng gì?

Cô thấy cô gái tóc trắng không phản kháng, nói chắn chắc:

- Yên tâm, tuyệt đối không có độc.

- Trước đây, ngươi cũng nói như vậy, sau khi ta bị ngươi lừa uống bí dược, bị đau bụng một ngày, ngủ mê man hai ngày hai đêm.

Sắc mặt của Ly Nguyệt trắng bệch, bẻ ngón tay kêu răng rắc:

- Hai người bọn họ lại là tình huống gì?

- Ai nha nha! Những chuyện đó chỉ là một chút ngoài ý muốn, đều là một ít vấn đề nhỏ.

Vưu Phi Nhi vô tội chu cái miệng nhỏ lên, tròng mắt màu vàng óng không tự chủ ngước nhìn lên nóc nhà.

- Ngươi đừng lừa gạt nữa, ngược lại ta không dám uống loạn bí dược ngươi chế luyện.

Ly Nguyệt suy nghĩ tìm cách từ chối.

Cô rút khỏi bàn tay của cô gái tóc vàng, thật nhanh lùi về sau thật xa, phòng không cẩn thận bị lừa uống bí dược.

- Hừ... Thật nhỏ mọn.

Vưu Phi Nhi cố ý liếc mắt nhìn cô gái tóc trắng.

- Ngươi nhìn ta như vậy cũng không có tác dụng.

Ly Nguyệt tức giận nói.

- Hừ! Về sau không để cho ngươi uống bí dược nữa.

Vưu Phi Nhi nói lời uy hiếp giống như đứa bé.

Cô ngước cằm, uống sạch tên chất lỏng màu tím không biết trong chén gỗ.

- Ừng ực ực

Vưu Phi Nhi bẹp mỗi một cái, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Dường như còn thiếu một chút gì đó, làm sao vẫn không có một chút phản ứng.

- Ngươi cũng không sợ ngày nào đó độc chết chính mình à?

Ly Nguyệt nâng trán, nói giọng khinh thường.

- Độc chết? Sẽ không đâu, ta có tính toán qua số lượng và thay đổi sinh sản của virus.

Bộ dáng của Vưu Phi Nhi khoát tay áo, như 'Ta đây không nói đâu'.

Tiếp theo, cô dùng giọng nói sắc bén:

- Ta cũng chỉ có thể sống thêm 63 ngày, nếu có thể tự độc chết mình cũng rất tốt.

Ly Nguyệt nghe được có thể sống thêm bao nhiêu ngày, đã nhạy cảm kịp phản ứng.

- Đúng rồi, kém chút bị ngươi làm cho quên mất.

Cô vỗ cái trán, nhớ tới mình là tới làm gì.

- Ta? Ta không làm cái gì.

Vưu Phi Nhi ngơ ngác, nháy con ngươi màu vàng óng một cái.

- Ta tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ.

Mặt nghiêm túc của Ly Nguyệt nói.

- Ai? Thực sự tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ rồi hả?

Con ngươi màu vàng óng của Vưu Phi Nhi híp một cái, hai ba lần quan sát cô gái tóc trắng trước mặt.

Cô cũng nhớ ra, Ly Nguyệt đi đến nơi ở của Huyết Hồ Tử để tìm Đôi Cánh Thiên Sứ.

- Ừm, tìm được rồi.

Ly Nguyệt nghiêm túc gật đầu.

- Hiệu quả như thế nào? Được rồi, tấm vải đâu? Có sinh ra Nước Mắt Thiên Sứ hay không?

Vưu Phi Nhi lo lắng lẩm bẩm, hai tay tìm kiếm trong túi của cô gái tóc trắng.

- Dừng một chút... Dừng lại.

Ly Nguyệt giơ tay lên, ấn bả vai của cô gái tóc vàng nữ nhân một cái, nhẹ giọng nói:

- Không nên gấp, ta đều sẽ từ từ nói cho ngươi biết.

- Ngươi nhanh nói.

Vưu Phi Nhi khéo léo nháy mắt.

- Nước Mắt Thiên Sứ không thể trị liệu Hư Qủy Cảm Nhiễm.

Ly Nguyệt quyết định ăn ngay nói thật.

- Không thể? Làm sao có thể?

Vưu Phi Nhi cả người ngây dại, con ngươi màu vàng óng mất đi màu sắc, trở nên ảm đạm.

Cô vô lực ôm đầu, ngồi chồm xuống dưới đất, khàn khàn nói:

- Không thể nào, nếu có thuốc gì có thể trị được Hư Qủy Cảm Nhiễm, cũng chỉ có Nước Mắt Thiên Sứ mới có khả năng này.

Cô gái tóc vàng tuy bị ngốc bẩm sinh, nhưng cũng biết Hư Quỷ khủng bố như thế nào, trong lòng tràn ngập khủng hoảng.

- Là thật, ta đã thử qua Nước Mắt Thiên Sứ.

Ly Nguyệt hé miệng ngồi xổm xuống, ôm cô gái tóc vàng vào lòng.

- Nói xong tin tức xấu, vậy nói một tin tức tốt.

Đôi mắt màu trắng của cô hơi híp lại, âm thanh nhu nhu trấn an nói:

- Tin tốt chính là Nước Mắt Thiên Sứ có thể ngăn lại sự ăn mòn cỉa Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

- Ừm? Có thể ngăn lại sự ăn mòn?

Vưu Phi Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn cô gái tóc trắng.

- Là thật, có thể ngăn lại sự ăn mòn của Hư Quỷ Cảm Nhiễm, chỉ cần trong tình huống vẫn dùng Nước Mắt Thiên Sứ, chúng ta sẽ không biến thành quái vật.

Khóe miệng của Ly Nguyệt mở ra, chia sẻ một tin tốt này.

- Vậy Nước Mắt Thiên Sứ đâu? Lấy ra ta xem một chút, e rằng có thể nghiên cứu ra bí dược trị được Hư Quỷ Cảm Nhiễm.

Vưu Phi Nhi vội vã thúc giục, con ngươi màu vàng óng lần nữa tản ra ánh sáng hi vọng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play