Trên đường trở về nhà trọ, yên tĩnh.

Ngẫu nhiên có một đội tuần tra đi qua, giơ cây đuốc tới gần nhìn ba người Mục Lương một cái, đều nói 'Không phải'.

Ly Nguyệt nhịn được một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, hỏi:

- Mục Lương, vì sao ngươi không muốn làm Nguyệt Chủ?

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ nhịn rất lâu mới hỏi.

Mục Lương buồn cười lắc đầu.

Anh cũng không trả lời cô gái tóc trắng ngay, mà lại hỏi một vấn đề:

- Ngươi cảm thấy lên làm thủ lĩnh bộ lạc Nguyệt Đàm, có chỗ nào tốt?

- Chỗ tốt, đương nhiên là không cần chịu đói, có người bảo vệ, có rất nhiều nước uống.

Ly Nguyệt co lại từng ngón tay đếm chỗ tốt.

- Ly Nguyệt, những chỗ tốt này...

Mễ Nặc giống như đứa trẻ nhấc tay lên, yếu ớt nhắc nhở:

- Chúng ta cũng có nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ.

- Ách... Ta hiểu rồi.

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút đã hiểu rõ.

Đúng vậy, nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ, đã là thứ mà rất nhiều người khác hy vọng vẫn không chạm được.

- Đáp án, ngươi đã biết.

Mục Lương đưa tay ra xoa bóp cái lưng mỏi, lười biếng nói:

- Như vậy cũng không cần ta trả lời ngươi.

- Ừm.

Ly Nguyệt hé miệng cười.

- Mục Lương, ngày mai, khi nào chúng ta trở lại với Tiểu Huyền Vũ?

Giọng nói của Mễ Nặc thanh thúy hỏi.

Cô mới rời đi chưa đến một ngày, đã có chút nhớ nhà sau lưng Tiểu Huyền Vũ.

- Xem tình huống, không vội.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe lên một cái như mắt ưng.

Ly Nguyệt dừng bước lại, nhu mì nói:

- Mục Lương, hiện tại ta muốn đi tìm một người bạn của ta.

Cô vốn muốn sau khi màn đêm buông xuống, sẽ đi tìm Vưu Phi Nhi, không nghĩ tới phía sau xảy ra rất nhiều chuyện, kéo dài tới hiện tại đã sắp nửa đêm.

- Cần chúng ta đi với ngươi không?

Mục Lương nhíu mày hỏi.

- Hả?

Ly Nguyệt giật mình, sau đó lắc đầu nói:

- Không cần, nơi cô ấy ở rất nhỏ.

Nếu cô mang hai người đi qua, sợ sẽ xảy ra chuyện không tốt.

- Vậy được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút.

Mục Lương dặn dò.

- Ừ.

Ly Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

- Chúng ta đi về trước, ngươi cũng về sớm một chút.

Mục Lương dẫn theo cô gái tai thỏ đi về phía nhà trọ.

Ly Nguyệt đứng ngốc tại chỗ, nhìn bóng dáng hai người biến mất ở trong màn đêm, nhẹ nhàng xoay người đi vào trong một con hẻm nhỏ.

Cô nhảy nhanh qua các góc nhà trong bóng tối, đôi mắt đã hiển hiện ra thiên phú “Mắt Ưng”, tìm kiếm góc nhà có khả năng lưu lại ký hiệu.

Từ sau khi uống Nước Mắt Thiên Sứ, Hư Qủy Cảm Nhiễm bị ngăn chặn lại, sử dụng thiên phú cũng sẽ không bị Hư Qủy ăn mòn nhanh như trước.

- Vưu Phi Nhi kia, có phải lại đã quên lưu lại ký hiệu hay không?

Ly Nguyệt tìm một vòng, đều không tìm được ký hiệu đặc trưng của Tiểu đội Bốn người.

Chỉ có người của Tiểu đội Bốn người mới hiểu ý nghĩa của ký hiệu.

Mỗi lần đến nơi mới đều sẽ lưu lại: Ta tới, ta đi, ta dừng lại, ta ẩn núp ở số mấy... Các loại ký hiệu đơn giản dễ nhớ.

Ký hiệu ở trên góc nhà ở một nơi, thường xuyên sẽ bị bụi che đậy, cho nên nếu dừng lại quá lâu, thường thường là để lại ký hiệu.

Nhưng, nói kỹ hơn, muốn ở nơi ngoài sáng lưu lại ký hiệu rất rõ ràng.

Ly Nguyệt tìm một vòng, đều không tìm được ký hiệu, đi xa hơn cũng không tìm được ký hiệu.

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ từ lần trước ta rời khỏi, Vưu Phi Nhi chưa từng rời khỏi nơi ẩn nấp?

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Sắc mặt của Ly Nguyệt nghiêm túc lại.

Cô nghĩ tới khả năng này, chạy như bay trong bóng tối, ngây ngô đi tới khu vực bên ngoài của người nô lệ ở, giao với nơi của người thu thuế ở.

Cô gái tóc trắng cảnh giác nhìn quét một vòng bốn phía, không thấy có người phía sau, nhanh chóng đi vào trong một con hẻm nhỏ.

- Bang ~~

Ly Nguyệt đứng ở trong hẻm nhỏ, đánh mấy người bất tỉnh, dừng bước lại trong ngõ hẻm.

- Răng rắc ~~

Cô tìm được một tấm ván gỗ che khuất góc nhà, cẩn thận đẩy ra

- Vưu Phi Nhi, ngươi ở đâu?

Ly Nguyệt nhỏ giọng, gọi về phía xa.

Yên tĩnh, cũng không có người đáp lời.

- Sẽ không phải quên lưu lại ký hiệu đã rời đi bộ lạc Nguyệt Đàm chớ?

Lông mày trắng như tuyết của Ly Nguyệt cau lại, quyết định đi sâu vào trong xem một chút.

Cô lần nữa cảnh giác nhìn quét bốn phía, rùn người một cái, tiến vào trong một cái hang phía sau bức tường.

Cô gái tóc trắng cầm lấy tấm ván gỗ che lại, cũng lôi kéo một sợi dây bên cạnh, tấm ván gỗ phía ngoài trên tường, sớm đã được chuẩn bị, rơi xuống vô số bụi cát, lần nữa che giấu tấm ván gỗ.

- Có mùi lạ, hình như là mùi của Vưu Phi Nhi, sẽ không phải là thử nghiệm cái gì, quên xử lý sạch sẽ chứ?

Ly Nguyệt cau mũi một cái, giơ tay lên quạt quạt trước mũi.

Cô xốc lên mành vải mài trắng cũ trước mắt, ánh sáng đập vào mắt, nhất thời để cho nàng sững sờ.

Một hình bóng tóc vàng quen thuộc, đang ngã trên mặt bàn lộn xộn đủ thứ.

- Thì ra đang ngủ.

Ly Nguyệt cả người trầm tĩnh lại.

Cô quan sát bốn phía một cái, phát hiện chất đống không ít chén gỗ, thùng gỗ, hộp gỗ.

Mấy thứ này đều là bảo bối của Vưu Phi Nhi, đồ bên trong chỉ có chính cô ta biết.

- Ít nhất đã ngây người hai mươi mấy ngày, cô gái này cũng không sợ buồn bực đến ngất xỉu à?

Ly Nguyệt không khỏi đau lòng, khinh thường nói.

Cô cầm một tấm da thú bị ném ở bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên trên người Vưu Phi Nhi.

- Hả?

Trong nháy mắt Vưu Phi Nhi cảm thấy là lạ, tròng mắt màu vàng óng híp một cái, thân hình giãy dụa, mơ hồ vung lên một đấm.

- Là ta.

Gi ọng nói của Ly Nguyệt rơi xuống, nắm tay bẩn thỉu dừng lại ở trước chóp mũi của cô.

Chỉ cần chậm một chút nữa, mũi của cô gái tóc trắng cũng sẽ bị đánh bẹt, đập dẹp.

- Thì ra là Tiểu Nguyệt Nguyệt.

Vưu Phi Nhi nghe được âm thanh, mờ mịt chớp chớp tròng mắt màu vàng óng.

Một giây kế tiếp.

Cô ấy dụi dụi con mắt, tỉnh táo tinh thần, quan sát cô gái tóc trắng đeo mặt nạ trước mắt.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Mày liễu của Vưu Phi Nhi dựng thẳng lên, quát lạnh:

- Tiểu Nguyệt Nguyệt của ta không thể nào sạch sẽ như vậy, còn ăn mặc quần áo xinh đẹp như vậy.

- Thật... Ngươi làm sao luôn mơ hồ như vậy chứ?

Ly Nguyệt bất đắc dĩ tháo mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt nhức đầu.

- Ai nha nha! Thực sự là Tiểu Nguyệt Nguyệt.

Vẻ mặt nghiêm túc của Vưu Phi Nhi hoàn toàn tiêu biến, vui mừng giang hai tay ra ôm qua đi.

- Chờ một chút...

Ly Nguyệt khẽ nhếch lớn đôi mắt màu trắng, ngửi được mùi thúi rất nặng.

- Oa ah ah! Hiện tại, Tiểu Nguyệt Nguyệt thật thơm, thật trắng non.

Vưu Phi Nhi ôm cô gái tóc trắng, dùng sức cọ xát gò má, như trêu đùa với một con thú cưng.

- Ai ~~

Vẻ mặt của Ly Nguyệt không có cảm xúc gì, mặc cho Vưu Phi Nhi cọ xát gò má.

Đây chính là sở thích của cô gái không tỉnh táo này.

- Được rồi!

Ly Nguyệt lay mở cô gái không tỉnh táo nhiệt tình này.

Cô nhìn Vưu Phi Nhi mờ mịt một vòng, tức giận nói:

- Ngươi sẽ không ngu si ở nơi này cả đời chứ?

- Ta làm sao sẽ ngốc? Ta còn muốn nghiên cứu thuốc trị được Hư Quỷ Cảm Nhiễm mà.

Vưu Phi Nhi lại nghiêm túc trả lời.

- Ngươi đã ngây ngốc ở dưới đây bao nhiêu ngày rồi?

Ly Nguyệt hiếu kỳ hỏi.

Cô không có tính toán vấn đề ngốc và không ngốc, bằng không cô gái tóc vàng không tỉnh táo này có thể nói chuyện này với cô một ngày cũng không mệt.

- Hai mươi ba ngày.

Vưu Phi Nhi bật thốt lên.

- Cũng không biết ngươi bình thường mơ hồ như vậy, cư nhiên lại có thể nhớ được chữ số chính xác như vậy.

Ly Nguyệt trêu chọc nói.

- Tại sao không nhớ được chữ số? Chữ số rất đơn giản.

Vưu Phi Nhi có hơi khó hiểu.

- Ta sẽ không nói đề tài này đâu?

Ly Nguyệt buồn khổ vỗ cái trán.

Cô đánh giá đồ vật rất nhanh chất thành đống trong căn hầm, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi làm sao vẫn ngốc ở chỗ này? Không phải còn có những người khác ở đây sao?

Mỗi lần Tiểu đội Bốn người muốn đến một dừng lại một chỗ quá lâ, sẽ tìm một vài hang động tự nhiên, tiến hành cải tạo, làm thành căn cứ ẩn dấu an toàn.

Bộ lạc Nguyệt Đàm đã có ba căn cứ an toàn, một căn cứ ở bên ngoài bộ lạc Nguyệt Đàm, một căn cứ ngay đang được sử dụng ngay hiện tại.

- Thật sự quá phiền, ta không muốn khuân đồ.

Vưu Phi Nhi chu chu cái miệng

- Thịt khô và nước để ở chỗ này, hẳn đã ăn hết từ rất lâu, ngươi không đi ra làm sao có cái gì ăn?

Ly Nguyệt kinh ngạc hỏi, muốn biết bạn mình sinh sống như thế nào?

Đặc biệt trước mắt, cô gái tóc vàng này không tỉnh táo, nếu như không cẩn thận sẽ làm ra chuyện vô cùng kinh ngạc đến ngây người.

- Ta từ nơi này đào được một cái hang, vô tình tìm được một căn phòng đầy đồ ăn.

Vưu Phi Nhi chỉ chỉ mặt bên căn hầm, bộ dáng như “Ta đến nhà mình lấy đồ ăn”.

-???

Gương mặt của Ly Nguyệt ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn chằm chằm cái hang rộng một mét bên cạnh.

Cô nhớ kỹ phía trên, chắc là nhà của tiểu đội trưởng đội săn bắn!

Ly Nguyệt thực sự nhịn không được hiếu kỳ, hỏi:

- Như vậy, ngươi lấy thịt và nước bao nhiêu lần?

- Cũng không nhiều, tổng cộng ba lần.

Vưu Phi Nhi nhắc tới chuyện này, có hơi tự đắc nói:

- Cách đây ba ngày, cách đây sáu ngày, cách đây tám ngày, dáng vẻ như thủ lĩnh, anh hoàn toàn bị động, không bắt được ta, thật sự cho rằng ta sẽ ngu ngốc mỗi ngày đi lấy như vậy.

- Một lần ngươi lấy đồ, sẽ không dọn đi toàn bộ đồ của người ta chứ?

Ly Nguyệt mấp máy môi hồng, nghĩ tới một khả năng.

- Đúng vậy, luôn đi ra ngoài tìm thức ăn quá phiền toái.

Vưu Phi Nhi đương nhiên gật đầu, bộ dáng “Ta không thích đi ra ngoài.”

- Vậy hắn ta thật sự xui xẻo rồi.

Khóe miệng của Ly Nguyệt giật một cái, không hiểu vì sao mặc niệm một giây cho tiểu đội trưởng đội săn bắn.

- Không may? Hắn còn rất có tinh thần, mỗi ngày ở phía trên đều gây ra động tĩnh, rống to, phiền chết người khác.

Vưu Phi Nhi nhíu khuôn mặt, có chút hơi khổ não nói:

- Làm hại ta ban ngày làm thí nghiệm cũng không thể chuyên tâm.

- Ngươi cho rằng là ai làm hại?

Mắt của Ly Nguyệt trợn trắng, nhổ nước bọt khinh thường.

- Ta cũng không biết là ai?

Vưu Phi Nhi ngơ ngác chớp chớp con ngươi màu vàng óng.

- Không có ai hết, là do hắn ta xui xẻo.

Cái trán của Ly Nguyệt có hơi tê dại.

Cô mới đi ra ngoài hơn mười ngày, đã có chút không ứng phó được cô gác tóc vàng không tỉnh táo này. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play