Nhìn thấy Phong Tư Lạc đã luyện thành công đan dược, đám người Tĩnh Dao đi tới, nàng ấy cầm đan dược của nàng lên kiểm tra: “Đan dược của sư muội nhìn không đẹp lắm nhưng lần đầu luyện chế đã có thành quả như vậy đã tốt lắm rồi, tiếp tục nỗ lực hơn nữa nhé.”
Trong tiểu thuyết, Tĩnh Dao chính là một người như vậy. Nàng ấy có sao nói vậy, có ưu điểm sẽ khen, còn khuyết điểm sẽ trực tiếp chỉ ra, Phong Tư Lạc rất thích sự thẳng thắn này, mỉm cười với nàng ấy.
Tĩnh Dao hỏi nàng: "Sư muội có cảm nhận được điều bất thường gì trong quá trình luyện đan không?”
Phong Tư Lạc có chút chột dạ nhưng nàng vẫn quản lý tốt được biểu cảm của mình, liền giả vờ bối rối: "Bất thường gì cơ?"
"Thật kì lạ, ta đã kiểm tra lò luyện đan và các loại linh dược của mấy đệ tử thất bại kia thì thấy không có vấn đề gì. Vậy chỉ có thể trong quá trình luyện đan xuất hiện dị thường?"
Vẻ mặt chưởng môn Côn Luân có chút nghi hoặc: "Phong sư muội, trên người ngươi có chút hơi thở của âm tuyết, ngươi có đi lên đỉnh Tư Khuê phong không vậy?" Hắn ta nghiêm túc nói: "Mặc dù nói đỉnh Tư Khuê phong là thánh địa Côn Luân, ta biết các đệ tử mới đều sẽ tò mò nhưng ở trên đó rất nguy hiểm, đệ tử cấp thấp hơn Kim Đan không thể lên đó. Tiểu sư muội, ngươi tuyệt đối đừng nên đến đó nữa." 
Hàng năm, đều có đệ tử mới lén chạy lên đỉnh Tư Khuê phong, họ bị âm tuyết bao vây thiếu chút nữa chết ở trên đó. Chưởng môn Côn Luân cũng rất mệt mỏi, mấy đứa trẻ này sao lại không nghe lời như vậy? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play