Nhìn phía sau không có một bóng người, rồi lại nhìn khoảng không tương tự phía trước, Phong Tư Lạc có cảm giác mình đang chơi game một người, là cái loại trò chơi lặp đi lặp lại cực kỳ nhàm chán.
Có một câu thơ rất thích hợp để miêu tả nàng lúc này: Trước không người xưa, sau không người đến. Ngẫm đất trời mênh mông, chỉ còn mình ta sầu thảm rơi lệ.
Nàng thật sự muốn khóc.
Sau khi bước vào Vấn Tâm Lộ, trên trời không có mặt trời cũng chẳng có mặt trăng, thời gian cụ thể trôi qua bao lâu không rõ lắm, nhưng nàng có thể cảm nhận được, chắc chắn là lâu thật lâu rồi.
Lúc đầu, đi vài bước là có thể gặp người, sau đó phải đi một lúc mới gặp người, càng về sau thì rất lâu rất lâu mới nhìn thấy một người, hoặc là ở phía xa có một hai chấm đen, nhưng không biết từ lúc nào, Phong Tư Lạc không còn gặp ai nữa.
Trận thí luyện này có đến mấy vạn người tham gia mà! Bây giờ ngay cả quỷ cũng không thấy một con.
Một đống ngọc giản từ điểm xuất phát của Vấn Tâm Lộ bay đến ngay ngắn, giống như những chú chim di cư sắp về tổ, Phong Tư Lạc phấn khích hét lớn: "Này, ở đây có người, ta rất lợi hại, các ngươi mau xuống đây."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play