Những hành thi này đã tồn tại khá lâu, thân thể đều đã bị phân hủy ở mức độ nhất định rồi, có ma mới biết trong móng vuốt của bọn họ mang theo vi khuẩn gì, mà đạo sĩ Tất kia không chết vì thi độc mà chết vì bệnh uốn ván cũng thật quá oan uổng.
Cổ Sơ Tình nhìn thấy Kỷ Hoằng Tu bị dọa đến ngây người, mãi mà không hoàn hồn được, mới thở dài, tự mình ra tay, cô lục lọi trong ba lô một hồi lấy chai cồn sát trùng và băng gạc y tế giấu tận dưới đáy ba lô ra.
Cổ Sơ Tình cầm lấy chai cồn sát trùng, kéo Kỷ Hoằng Tu đến dưới gốc cây nơi ba đạo sĩ đang đứng.
Cô thấy Trương Đình Hồ đang cầm một nắm gạo nếp đè lên vết thương của đạo sĩ Tất, Cổ Sơ Tình vội vàng lên tiếng gọi ông ấy lại: “Trương đạo hữu, gạo nếp này không có tác dụng gì với đạo sĩ Tần đâu, vẫn nên dùng thuốc sát trùng, băng bó lại và đưa về bệnh viện xử lý thì hơn.”
Cổ Sơ Tình vừa nói chuyện, vừa đưa thuốc sát trùng sang cho Trương Đình Hồ.
Trương Đình Hồ vừa cầm lấy thuốc sát trùng trong tay, vừa cảm kích nói: “Cảm ơn đạo hữu trẻ, đạo sĩ Tất trúng phải thi độc, thuốc sát trùng này…”
Ông ấy vừa nói, vừa tiếp tục ấn gạo nếp lên trên cánh tay của đạo sĩ Tất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT