Ngày hôm sau, bầu trời lại lác đác mưa phùn mờ ảo, hơi lạnh buốt thấm vào máu, lạnh đến mức khiến răng người ta cũng phải va lập cập.
Ăn sáng xong, Phạm Chí Vĩ bắt đầu giục Cổ Sơ Tình trở về trường học. Cổ Sơ Tình nhìn sân trước còn đẫm nước mưa, bất đắc dĩ lên lầu thu dọn đồ đạc.
Thu dọn hành lý xong, Cổ Sơ Tình lôi Kỷ Hoằng Tu từ trên giường dậy.
Cổ Sơ Tình đứng ở cửa: “Tôi phải đi học rồi, mấy hôm nay anh cứ tạm ở nhà tôi. À, nhớ chăm sóc cho Chu Lương Tài, đợi thi xong tôi sẽ cùng anh về thành phố Chước.”
Kỷ Hoằng Tu mắt mờ mịt ngái ngủ, có lẽ vừa mới tỉnh, đôi mắt phượng dài nửa khép nửa mở, toát lên nét quyến rũ lười nhác và uể oải. Cổ Sơ Tình mỉm cười, không kìm được ngắm nhìn vài lần.
Kỷ Hoằng Tu ngáp dài, rõ ràng chưa tỉnh hẳn: “Tôi không ở lại nhà cô đâu, đợi nhặt lại tro cốt xong tôi sẽ ra thành phố đợi cô. Sau đó, tôi sẽ đưa Chu Lương Tài cho cậu cô, để cậu cô chăm sóc ông ta.”
Hắn thật sự không hiểu nổi, rõ ràng là hắn đến nhờ Cổ Sơ Tình xử lý chuyện tại sao thấy ma, nhưng cuối cùng tình huống lại thành thế này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play