Cổ Sơ Tình cầm nhành liễu trong tay, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái đầu quỷ với nụ cười nhàn nhạt: “Nghe nói rồi chứ? Dùng nhành liễu đánh quỷ.”
Dùng nhánh liễu đánh quỷ, đánh một lần thì nhỏ đi một chút, cứ đánh như thế, có thể biến một con quỷ to lớn bảy thước thành một con quỷ nhỏ tí hon.
A Phong trợn tròn mắt đầy kinh hãi: “Đừng, đừng, đừng đánh. Tôi là quỷ tốt, chưa từng hại ai, cô không thể tự ý phạt tôi.”
Cổ Sơ Tình khẽ “ồ” một tiếng thật dài: “Thì ra là quỷ tốt đấy à, nhưng việc các ngươi làm, có phải là việc quỷ tốt nên làm không?”
A Phong nói: “Tôi đã làm gì đâu, tôi không làm gì cả, cô không thể vu khống tôi được.”
“Không làm gì thật à? Chắc chắn chứ?” Cổ Sơ Tình đưa nhánh liễu ra, đung đưa trước mặt A Phong, khiến hắn khiếp sợ đến run lên: “Người ta thường nói, rồng mạnh không ức hiếp rắn đất, thế mà các ngươi vừa đến đã bắt nạt đám quỷ ở đây, khi vào thành còn đi trêu chọc thú trấn cầu ở ngoài thành, suýt nữa gây ra tai nạn giao thông.”
A Phong nghe xong, đảo mắt một cái, lập tức biện minh: “Vu khống, hoàn toàn là vu khống. Chúng tôi đâu có trêu chọc thú trấn cầu, là nó tự chạy ra chặn chúng tôi, không cho qua cầu. Đánh nhau thì ai chẳng có lần sơ ý... vụ tai nạn kia không phải tôi cố ý gây ra. Còn việc bắt nạt quỷ bản địa thì càng không có. Chúng tôi là quỷ từ nơi khác đến, không tỏ ra dữ một chút, lỡ bị đám quỷ bản địa ăn hiếp thì sao. Ai ngờ chỉ hơi dữ một chút mà bọn nhát gan đó đã hoảng sợ, đâu phải lỗi của chúng tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT