Ánh mắt Ngụy Thầm chẳng gợn chút sóng, rõ ràng là cho cậu thoải mái quậy. Hạ Khai muốn ngồi xuống nghỉ một lát nhưng không được cho phép.
Đi bộ một đoạn, Hạ Khai lại mè nheo đòi Ngụy Thầm đưa về, bảo rằng chân cậu đã chạy mất rồi, không còn gắn trên người nữa.
Ngụy Thầm bật cười: “Khai Khai, em lên đi.”
Hạ Khai lười đi, Ngụy Thầm cũng không ép buộc, để cậu trèo lên lưng rồi cõng về.
Với thân phận của Ngụy Thầm, hành động cõng Hạ Khai đi suốt quãng đường có thể xem như hạ mình. Quản gia chẳng dám nhìn lâu, chỉ cảm thấy Hạ Khai có hơi khoa trương nhưng có ông chủ chiều chuộng, thân phận kẻ dưới như họ cũng không thể nói gì thêm.
Chuyện yêu đương kết hôn, quản gia chưa từng trải qua nhưng đã làm việc ở nhà họ Ngụy mấy chục năm, ông biết rõ điều gì nên làm. Chỉ là nhất thời vẫn chưa quen với việc ông chủ của mình quá mức cưng chiều một người. Trong những gia tộc quyền quý, có ai lại nuông chiều gối ấm bên cạnh mình như thế chứ?
Đón nhận ánh mắt kỳ lạ của quản gia, Hạ Khai mỉm cười. Cậu biết quản gia không có ý xấu, chỉ là chưa từng chứng kiến cảnh này mà thôi. Vì muốn giúp đối phương làm quen, cậu bèn càng bám dính lấy Ngụy Thầm hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play