Hạ Khai nheo mắt cười, cảm xúc bên trong không thể nhìn thấu nhưng cậu thực sự đã hư hỏng rồi.
Lời vừa dứt, Ngụy Thầm liền nhẹ nhàng véo cậu một cái. Ý cảnh cáo trong đôi mắt hắn quá rõ ràng, khiến Hạ Khai bĩu môi, cười khúc khích như thể thích thú với việc chọc tức hắn.
Nhưng đùa thì đùa, tay cậu vẫn không chịu ngừng. Hạ Khai ngày càng mê mẩn việc thử thách giới hạn của Ngụy Thầm, cứ thế giày vò hắn hết lần này đến lần khác.
Nhưng thể lực cậu có hạn. Hơi thở ngày càng hỗn loạn, đôi mắt long lanh ướt át nhìn Ngụy Thầm, rồi lại quay đầu ngắm bộ cơ giáp siêu ngầu kia.
Cậu nói: "Bây giờ em không đủ tư cách ngồi lên đó."
Cậu đã đánh mất khả năng điều khiển cơ giáp từ lâu. Ngay cả thể lực cơ bản cũng chẳng theo kịp, làm gì còn tư cách điều khiển chúng nữa chứ?
Ngụy Thầm xoa đầu cậu. Dù tiếc nuối, Hạ Khai vẫn đề nghị hắn trả cơ giáp về nơi nó thuộc về. Để che giấu sự hụt hẫng trong giọng nói, cậu tìm một cái cớ có vẻ hợp lý: "Về sau thầy đừng tiêu xài hoang phí như thế nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play