"Cho nên lúc ông ấy về, bác cũng làm theo những gì đã bàn bạc lúc trước, mà người bên ngoài cũng cho là như vậy. Bác nói với ông ấy mẹ cháu khó sinh, cháu đã mất."
Giọng của ông nghẹn ngào, gần như là không nói ra được. Ông muốn nói là Kiều Chấn Dự không xứng. Ông ta phụ lòng Lan Huyên, không xứng mang đứa con Lan Huyên sinh ra đi, không xứng có được tình phụ tử, người nhà họ Kiều không xứng để con gái của Lan Huyên gọi ông bà nội. Bởi vì bọn họ đều là hung thủ giết chết Lan Huyên... Ông ta chỉ xứng sống cả đời đau khổ hối hận, cho dù là vậy cũng không bù đắp được tính mạng và cuộc đời cực khổ của Lan Huyên.
Nhưng bây giờ người ở trước mặt ông là một cô gái rất giống Lan Huyên. Lúc cô gái đó dùng ánh mắt trong trẻo hỏi ông là ông biết rõ Triệu Lan Trân hận người nhà họ Kiều, hận ba đẻ của cô tận xương, lúc mẹ cô mang thai còn ép mẹ cô bỏ cô đi, nhưng lại vẫn giao cô cho bà thì đột nhiên ông nhận ra sự thống khổ và uất hận của mình không thể nói nên lời. Ông rất phẫn nộ, nhưng khi nói ra trước mặt cô lại như là ích kỷ, tự cao như vậy.
"Cảm ơn."
Nhan Hoan vô cùng nhạy cảm với tình cảm của con người, cô cảm nhận được sự thống khổ của Lục Già Nguyên. Cô nói lời cảm ơn với ông: "Cảm ơn bác đã luôn ở bên mẹ cháu lúc bà ấy khó khăn nhất, chăm sóc bà ấy, cho bà ấy sự an ủi cuối cùng."
Cho dù Lục Già Nguyên đã thay đứa bé ấy lựa chọn thế nào thì ông cũng đã hết lòng quan tâm chăm sóc cho mẹ cô.
Nhan Hoan nói chuyện với Lục Già Nguyên xong thì tạm biệt ra về. Trước khi đi cô nhìn qua cô gái đang hái đồ ăn trong sân. Cô gái thấy cô định đi thì muốn nói gì đó lại thôi. Cô mỉm cười nói: "Con gái bác rất đáng yêu."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play