Tay của cô dừng lại ở lá thư ở dưới cùng, trên bìa viết "Con của mẹ, mẹ ruột Lan Huyên để lại."
Tất cả những lá thư khác đề có vết tích mở ra dán sáp lại, chỉ có phong thư này là miệng thư trơn bóng, sáp dù đã ố nhưng chưa bao giờ mở ra.
"Những lá thư này là mẹ cháu trước khi mất để lại, để sau này cháu lớn lên chúng ta giao lại cho cháu."
Ánh mắt của Lục Già Nguyên xẹt qua những di vật kia rồi nhìn qua bên ngoài. Ông nói: "Năm đó mẹ cháu rất khó khăn, người nhà họ Triệu mất, có vài thành phần của nhà họ Triệu vì hoàn cảnh lúc đó mà không thoát khỏi tay nhà họ Kiều. Lúc đó chú hai cháu mất, dì cả cháu hận người nhà họ Kiều thấu xương, cũng triệt để cắt đứt mối quan hệ của mẹ cháu với Chấn Dự... Mẹ cháu viết một lá thư đoạn tuyệt với Chấn Dự cho dù khi đó bà ấy đã có cháu."
"Dì cả cháu đã từng tới sơn thôn chúng tôi một lần, bà ấy mang thuốc ép mẹ cháu bỏ cháu. Nhưng mẹ cháu lấy cái chết ra ép, bà ấy không chịu."
Mắt Lục Già Nguyên đỏ lên. Ông nói tiếp: "Bà ấy nói cháu là sinh mạng của bà ấy. Bà ấy đã đồng ý với dì cả cháu sẽ đoạn tuyệt với Chấn Dự, nhưng đứa bé này là con bà ấy, bà ấy cần đứa bé này. Thực ra tình trạng của bà ấy lúc đó đã không ổn rồi, gầy gò ốm yếu cũng không đủ hình dung bà ấy. Dì cả cháu ép bà ấy bỏ đứa bé cũng là vì tốt cho bà ấy thôi. Nhưng bà ấy vẫn luôn kiên trì."
Ông nói đến đây thì dừng lại, hình như là không chịu nổi, đỏ mắt cúi đầu xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT