Quý Minh Noãn đi đến công ty điện ảnh, người đại diện của cô đang đợi cô, lúc này đã có không ít nghệ sĩ đang chờ đợi, rất nhiều người ở đó.
Lần này cô cần giành được vai nữ chính của một bộ phim cổ trang, đây là một bộ phim có nữ chính vừa biết văn vừa biết võ.
Nói thật, nếu Quý Minh Noãn thật sự dựa vào thực lực để thử vai, cô rất tin tưởng mình, chỉ sợ là có người ngáng đường.
Tỷ như……
Bạch nguyệt quang An Tư Nhã của nam chính trong tiểu thuyết.
Khi Quý Minh Noãn đi thang máy đã nghe không ít nhân viên nói về cô ta, dường như nữ chính của bộ phim đã ngầm quyết định là cô ta.
An Tư Nhã là bạch nguyệt quang của nam chính Mục Hàn, xác thật bị nuông chiều, muốn kịch bản gì, thuận miệng nói có được, chẳng sợ muốn giải ảnh hậu, Mục Hàn cũng sẽ tự nâng đỡ cô ta.
Nhưng đại tiểu thư nhà họ An này cũng không phải dễ chọc, so với Lục Chân Chân, Lục Chân Chân xem như một cô bé dễ chịu rồi.
An Tư Nhã là loại người hận không thể làm cả thế giới cúi đầu xưng thần với cô ta, khi đối mặt với nam chính có khí thế mạnh mẽ như Mục Hàn, nói cho anh ta xem sắc mặt thì lập tức cho anh ta xem sắc mặt, nói tát người ta thì sẽ tát người ta.
Nam chính dần chung tình với cô ta, cô ta làm màu bất kể ngày đêm.
Trong sách, Quý Minh Noãn quả thật bắt được nhân vật này, nhưng An Tư Nhã đã cầu xin Mục Hàn để làm nữ chính vì cô ta từng xem quyển tiểu thuyết cô ta thích thời niên thiếu.
Nam chính yêu cô ta như sinh mệnh, tất nhiên sẽ không từ chối một yêu cầu nho nhỏ của bạch nguyệt quang, lập tức giật vai của Quý Minh Noãn, đổi thành An Tư Nhã.
Nhưng bộ phim này cũng gặp họa, đầu tiên bị lệnh cấm phim cổ trang, sau đó chờ đến khi được chiếu, lượt xem thê thảm, còn bị người ta bôi đen.
Không có nguyên nhân khác, An Tư Nhã sợ vất vả, cũng không chịu nổi vất vả, toàn dùng thế thân để đóng phim.
Trở thành nữ vương dùng thế thân.
Mà Quý Minh Noãn cũng là một trong những thế thân của cô ta trong tiểu thuyết.
Quý Minh Noãn không nghĩ nhiều như vậy nữa, hiện giờ cô và Mục Hàn không có quan hệ gì, nếu An Tư Nhã lấy được vai nữ chính, cô cũng sẽ không giống nguyên chủ, đi làm thế thân cho cô ta!
Cùng lúc đó, An Tư Nhã mở cửa xe Maserati, chậm chạp tới muộn.
Người đại diện bất an thúc giục: “Tư Nhã, nghe nói sắp đến lượt em thử vai rồi đấy, đạo diễn Quách đang chờ đấy.”
An Tư Nhã bất mãn trừng mắt với người đại diện, lạnh lùng nói: “Để ông ta chờ chút đi, Quách gì chứ, danh tiếng không lớn, tính tình lớn thật đấy!”
Người đại diện ngầm trợn mắt với cô ta, danh tiếng của đạo diễn Quách còn không lớn, sao cô không đi Hollywood đi?!
Đoàn đội của An Tư Nhã đi vào phòng thử vai, hơn nửa nghệ sĩ đang thử vai, giờ phút này đang yên tĩnh chờ kết quả.
An Tư Nhã đột nhiên xuất hiện, vẫn làm cho người ta bàn tán.
Vài nghệ sĩ nhỏ biết chuyện An Tư Nhã đến, lập tức tiến lên, tranh nhau muốn chụp ảnh, ký tên.
An Tư Nhã tháo kính râm, nhìn mấy cô gái nhỏ ngây thơ xung quanh, cười, “Chào mọi người, có thể để tôi trang điểm lại không? Ngại quá, trên đường tới đây kẹt xe, nên tới trễ.”
Mọi người lập tức nhường đường, không ai không cảm thán An Tư Nhã có địa vị to, còn lễ phép như vậy, đúng là người chị thân thiết.
Bên này An Tư Nhã vừa bất an vừa mong chờ nhìn xung quanh, kiếp này, không biết Quý Minh Noãn còn xuất hiện ở đây không?
Nếu cô ta tới cũng tốt, bộ phim chó chết này, kiếp này cô ta cũng không ngu ngốc như vậy nữa, chẳng vội đi nhận vai!
Lúc An Tư Nhã tới, vừa lúc Quý Minh Noãn đang thử vai.
Quý Minh Noãn hôm nay chỉ thoa son đỏ và kẻ chân mày, may thay da cô trắng, cũng chịu được khảo nghiệm, chỉ đơn giản búi cao tóc, mặc võ trang đỏ đen bó eo, cầm kiếm bạc, kiên cường lại không đánh mất vẻ quyến rũ.
Trong tiểu thuyết, Quý Minh Noãn nhận được sự thưởng thức của đạo diễn dựa vào ánh hào quang của vai chính, nhưng đoàn phim không thể không cúi đầu trước tiền tài, cuối cùng để An Tư Nhã làm nữ chính.
Lúc này, Quý Minh Noãn nhận được sự cho phép của đạo diễn, dựa vào kỹ thuật diễn xuất tích lũy qua tháng ngày, một mình diễn cảnh múa cảnh kiếm pháp Thái Ất Huyền Môn, tiếng vỗ tay ở chỗ giám khảo vang lên.
Cô có thể nhìn thấy hài lòng và mừng rỡ trong mắt mỗi giám khảo.
Mấy chục người trước đó biểu hiện bình thường, nếu không phải người có tài nghệ tốt, thì kỹ thuật diễn xuất dở, nếu không phải người có kỹ thuật diễn xuất không tồi, thì tài nghệ gà mờ, hiếm khi gặp người vừa có kỹ thuật diễn xuất vừa có tài nghệ như Quý Minh Noãn, đây là người đầu tiên.
Kiếp trước Quý Minh Noãn quay 4 bộ phim cổ trang, có chút hiểu biết về múa kiếm, từng luyện một hai năm với giáo viên dạy võ thuật, tuy không tinh thông, nhưng khoa chân múa tay để thử vai, vẫn trổ hết tài năng.
Quý Minh Noãn cầm kiếm bạc, tiêu sái thu nó lại, sau đó cúi chào giám khảo.
“Cảm ơn các vị giám khảo.”
Mấy đạo diễn trao đổi ánh mắt, dường như viết mấy chữ to tướng trên mặt: Cô ấy đấy, ký hợp đồng đi!
Cuối cùng bọn họ vẫn bị tiền của nhà tư bản khống chế, mấy đạo diễn giám sát cũng chẳng đảm bảo, chỉ lộ vẻ mặt vui vẻ.
Quách Chấn Xuyên hỏi: “Cô tên Quý Minh Noãn? Vào nghề bao lâu rồi? Từng luyện kiếm chưa?”
Quý Minh Noãn trả lời đúng sự thật: “Vào nghề hơn nửa năm, từng luyện kiếm nửa năm.”
Nguyên chủ chẳng có nhiều kinh nghiệm diễn xuất, lúc nhận được vai diễn tốt nhất cũng là khoảng thời gian trước làm hỏng trang sức, tuy nhãn hàng trang sức đồng ý bồi thường là xong việc, nhưng cuối cùng tổ đạo diễn vẫn quyết định đổi cô.
Quách Chấn Xuyên nhìn sơ yếu lý lịch của Quý Minh Noãn, lại hỏi: “Còn tài nghệ khác không? Tỷ như nhạc cụ.”
Quý Minh Noãn đáp: “Tỳ bà và đàn tranh.”
Đạo diễn Quách diễn chỉ đàn tranh ở bên cạnh, nói: “Tùy tiện đàn một đoạn đi.”
Quý Minh Noãn nhìn đàn tranh, là nhạc cụ thượng thừa.
Cô ngồi xuống, không nhanh không chậm đeo đồ bảo vệ ngón tay, không hề suy nghĩ, nhẹ nhàng gẩy dây đàn, tiếng đàn trong trẻo dễ nghe chạy ra đầu ngón ta.
Quý Minh Noãn nhàn nhạt nói: “Bình Sa Lạc Nhạn đi.”
Đạo diễn Quách gật đầu, khúc nhạc này cũng khá xứng với cảnh phim của nữ chính.
Quý Minh Noãn diễn cảnh nào cũng được giám khảo khen ngợi, Quý Minh Noãn đã trở thành nữ chính trong lòng bọn họ, Quách Chấn Xuyên rất nhiều lần muốn mở miệng nói: cô chính là nữ chính.
Nhưng trợ lý đột nhiên tiến vào nói: “Đạo diễn Quách, An Tư Nhã tới rồi, bây giờ đang chờ ở ngoài, để cô ấy vào chứ?”
Quý Minh Noãn biết hôm nay An Tư Nhã sẽ xuất hiện, bộ phim này vốn cũng là của cô ta, nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta giật vai.
Không ngờ mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy!
Quách Chấn Xuyên nghe tên An Tư Nhã, lập tức nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Phía sau còn bao nhiêu người? Số của cô ấy là số mấy?”
Liên quan đến bộ phim này, trước đó người đại diện của An Tư Nhã đã sớm nói chuyện với ông ấy, lúc đó ông ấy cũng cảm thấy An Tư Nhã cũng ổn, tiền vốn rót vào cũng nhiều, nhưng hôm nay Quý Minh Noãn xuất hiện, ông ấy đột nhiên cảm thấy người mới này cũng đáng để bồi dưỡng.
Có lẽ tương lai sẽ thành siêu sao.
Ông ấy không cần vai chính nổi tiếng, ông ấy cũng đủ danh tiếng rồi.
Trợ lý nói một dãy số, Quách Chấn Xuyên lập tức xụ mặt, nếu không phải sau lưng An Tư Nhã còn có một Mục Hàn, ông ta đúng là muốn bảo cô ta cút đi ngay.
Đến trễ một tiếng đấy!
Không đợi Quách Chấn Xuyên đồng ý, An Tư Nhã đẩy cửa vào, vừa rồi ở bên ngoài không tìm được Quý Minh Noãn, thầm nghĩ Quý Minh Noãn nhất định ở trong này, quả nhiên là vậy!
Nhưng…… Giờ phút này Quý Minh Noãn và người trong tưởng tượng của cô không giống nhau.
Cũng không giống người kiếp trước.
Trên mặt cô ta là tự tin và dũng cảm, là thứ mà kiếp trước cô ta không có!
Trong khoảng thời gian này, cô lần nữa trở lại thời kỳ nhà họ An cường thịnh hoàng kim, ham thích với tham gia đủ loại tiệc tùng và show thời trang với mấy cô tiểu thư, còn hứa hẹn để lấy lòng Mục Hàn, suýt nữa vứt Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm ra sau đầu.
Xem ra, Quý Minh Noãn không sống tệ như cô nghĩ.
Quý Minh Noãn rõ ràng cảm giác địch ý của An Tư Nhã, nhưng làm cô nghi ngờ là trước đó An Tư Nhã và Quý Minh Noãn không kết oán.
An Tư Nhã đi đến trước mặt Quách Chấn Xuyên trong khi Quý Minh Noãn đánh giá cô, thành ý nói: “Đạo diễn Quách, thật sự xin lỗi, trên đường tới đây kẹt xe, ông đừng để ý.”
Quách Chấn Xuyên trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng đã thầm khịt mũi coi thường.
Nhà sản xuất đứng bên cạnh rất thức thời, nhìn thấy đại tiểu thư nhà họ An, bảo bối trong tay Mục Hàn, lập tức tiến lên thăm hỏi: “Không sao, còn sớm mà, còn chưa đến mấy người phía sau, hôm nay An tiểu thư muốn diễn cảnh nào?”
Quách Chấn Xuyên xem sơ yếu lý lịch, không để ý An Tư Nhã, ngược lại nói với Quý Minh Noãn: “Cô về đi, có tin gì chúng tôi sẽ liên lạc với người đại diện của cô.”
Quý Minh Noãn đúng mực cảm ơn Quách Chấn Xuyên: “Được, cảm ơn đạo diễn Quách.”
Quý Minh Noãn xoay người rời đi, An Tư Nhã đột nhiên gọi cô.
“Đợi đã.”
Quách Chấn Xuyên cho rằng An Tư Nhã muốn làm trò quỷ gì đó, nói: “Tư Nhã cũng diễn một cảnh thử xem?”
An Tư Nhã cười nói: “Đạo diễn Quách, lần này tôi tới đây, dự định nói cho ông biết tôi không thể nhận quay bộ phim này vì vấn đề thời gian, thật xin lỗi.”
Giọng điệu này cứ như Quách Chấn Xuyên đã nhận cô ta làm nữ chính.
Quý Minh Noãn nghe lời này thì thất thần.
Sao không đúng với cốt truyện nhỉ?