Đột nhiên Vân Tố Thanh sực nhớ tới một việc: “Mẹ ơi, mẹ nói với cha đan thêm vài cái rổ nữa nha, to cỡ cái rổ mà cha đan cho Khê Bảo đựng đồ ăn vặt đó, cỡ một bàn tay thôi, làm đẹp chút.”
“Chi thế?” Lưu Xuân Phương thấy hơi khó hiểu.
“Hôm nay ở chợ con có để ít mứt vào rổ cho Khê Bảo chơi, có một cô gái hỏi có thể mua cả mứt và rổ không.” Giọng của Vân Tố Thanh pha chút phấn khích: “Cô ấy đồng ý mua hai lạng rưỡi lý gai ngọt giá ba hào, muốn con bán luôn rổ của Khê Bảo cho cô ấy đựng lý gai.”
Cô còn chưa kịp trả lời, Khê Bảo vừa nghe thấy rổ cũng có thể bán, lập tức cống hiến cái rổ yêu dấu của mình luôn.
Lưu Xuân Phương vui vẻ hỏi lại: “Ý con là mình có thể đan thêm mấy cái rổ để đựng lý gai, sau đó bán luôn cả rổ à?”
Vân Tố Thanh gật đầu, không sai.
Người thị trấn tiêu tiền thoáng tay hơn người nông thôn nhiều, hơn nữa nhà họ có thể đan mấy cái rổ nhỏ nhỏ đựng tầm hai lạng, hoặc to hơn một chút đựng nửa ký, vừa đẹp vừa thực dụng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play