Vân Tố Thanh nghe vậy cũng động lòng.
Nhưng cô vẫn do dự hỏi tiếp: “Lý gai mọc đầy trên núi, người ta muốn ăn thì cứ tự đi hái là có ngay, mình bán có người mua không?”
Lưu Xuân Phương nghe vậy cũng chần chừ, nhưng Khê Bảo lại gật đầu lia lịa: “Mẹ ơi, bán được đó! Con với các anh đi hái sim, các anh mang lên thị trấn bán hết đó thôi. Hơn nữa lý gai mẹ ướp ăn ngon quá chừng, đúng không Vân Nha?”
“Đúng đúng đúng, cô Tố Thanh ướp lý gai ăn ngon lắm!” Vân Nha gật đầu cái rụp.
Lưu Xuân Phương nghe vậy bật cười: “Con nhìn đi, hai con bé đều rất tin tưởng vào đồ con ướp, mẹ nhớ cách đây không lâu con cũng ướp dương mai mẹ phơi khô mà, mấy đứa nhỏ ăn đứa nào mà chẳng khen ngon? Với lại mình cứ thử thôi, đừng làm nhiều quá, không ai mua thì mình mang về để ở nhà ăn cũng được.”
Vân Tố Thanh than thở, mấy năm qua cô chịu không ít tra tấn ở nhà họ Dương, khiến bản thân ngày càng nhát, còn không gan dạ bằng mẹ.
“Được, có điều con phải đi mua ít đường đã, mình làm hai loại chua và ngọt, nay mai gì lên núi hái ít lý gai về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play